Chu Cường vẫn còn đang thao thao bất tuyệt, Đào Khê vừa gật đầu cho có lệ, vừa lén nhìn thời gian trên đồng hồ, sốt ruột đến độ chỉ hận không thể co cẳng chạy đi ngay. Chẳng được mấy phút nữa thôi là kết thúc tiết tự học buổi tối rồi, cậu còn đang muốn chạy đi hỏi Lâm Khâm Hòa rằng bản kiểm điểm mình viết đã đạt yêu cầu chưa nữa.
Lúc này, Chu Cường cuối cùng cũng lôi điện thoại ra nhìn giờ, vỗ lên cái đầu trọc mất một nửa: “Chao ôi, đã muộn thế này rồi cơ à?! Được rồi, Đào Khê, trò về lớp trước đi, tối đến về ký túc cũng đừng học muộn quá, chú ý kết hợp giữa học tập và nghỉ ngơi-”
Ông còn chưa dứt lời đã thấy Đào Khê chạy không còn thấy bóng dáng đâu.
“Không tồi, vẫn còn tung tăng vui vẻ như vậy, xem ra tâm trạng không bị ảnh hưởng gì.” Chu Cường nở nụ cười thanh thản.
Đào Khê vừa chạy vừa mắng thầm Chu Cường, tìm cái chỗ gì mà xa khiếp vậy. Lúc cậu chạy tới tòa nhà dạy học thì tiếng chuông tan học cũng vang lên. Cậu lội ngược giữa dòng người trên cầu thang, chạy một mạch lên tầng ba, lúc tới lớp thì quả nhiên học sinh đã về được phân nửa rồi. Dương Đa Lạc xin nghỉ tiết tự học buổi tối nên Đào Khê còn tưởng rằng hết tiết là Lâm Khâm Hòa sẽ về luôn, không ngờ rằng anh vẫn chưa đi, nhưng trên người thì đã đeo cặp, hiển nhiên là chuẩn bị về.
Đào Khê vội vàng vươn tay kéo Lâm Khâm Hòa lại, thở dốc từng cơn hỏi anh: “Bản, bản kiểm điểm của mình, viết vậy được chưa?”
Cậu khẽ hé đôi môi đỏ hồng lên vì thở gấp, gương mặt trắng nõn ửng hồng nhuộm một lớp mồ hôi mỏng, bờ mi cong vút vẫn còn mang hơi nước, cậu khẩn trương nhìn về phía anh. Lâm Khâm Hòa hơi cúi đầu nhìn gương mặt của Đào Khê nhưng rồi nhanh chóng rời mắt. Anh lấy khăn giấy trong ngăn bàn đưa cho cậu.
Đào Khê ngẩn người, nhận lấy tờ khăn giấy từ tay Lâm Khâm Hòa, nói cảm ơn rồi lau mồ hôi còn vương trên gương mặt. Rồi cậu nghe thấy giọng nói lạnh lùng mà nghiêm túc của Lâm Khâm Hòa: “Vẫn chưa đủ sâu sắc.”
Tay Đào Khê hơi ngừng lại, nắm chặt tờ giấy mềm trong lòng bàn tay, trợn tròn mắt trừng Lâm Khâm Hòa, không nhịn được xù lông nói: “Vẫn còn chưa đủ sâu sắc sao?!”
Bản kiểm điểm kia cậu dựa trên báo cáo tư tưởng của Đảng viên ưu tú. Đảng viên viết mà còn không đủ sâu sắc thì cái gì mới sâu sắc?
Đào Khê không muốn viết lại lần nữa đâu. Cậu bước lại gần Lâm Khâm Hòa, ngước mắt lên nhìn anh, dùng giọng mềm mại mà nói bóng nói gió: “Mình còn nhiều bài tập chưa làm lắm, rất nhiều đề thi còn chưa đụng lấy một chữ luôn đó.”
Có điều cách này hình như không có tác dụng với Lâm Khâm Hòa, gương mặt lạnh lùng của anh vẫn chẳng thay đổi gì.
Đào Khê ngẫm nghĩ, nghiêng đầu cẩn thận quan sát sắc mặt Lâm Khâm Hòa, cất giọng còn nhẹ nhàng hơn ban nãy: “Không phải cậu nói rằng sách luyện nghe của mình cũ lắm rồi sao? Mình nghe lời cậu, mua một quyển mới rồi. Tối nay mình sẽ luyện nghe, thực sự không có thời gian để viết lại bản kiểm điểm luôn.”
Cậu có hơi hối hận vì đã đồng ý với Lâm Khâm Hòa rằng sẽ viết mọi thứ mà anh yêu cầu.
Lâm Khâm Hòa hỏi lại: “Tôi có nói muốn cậu viết lại sao?”
Đào Khê sững sờ. Cậu mờ mịt nhìn Lâm Khâm Hòa, lại phát hiện ra dường như ánh mắt anh đang mang theo ý cười. Lúc cậu còn đang muốn cố gắng xem xét nụ cười đó là thật hay giả thì lại nghe Lâm Khâm Hòa nói: “Đưa sách luyện nghe cho tôi xem.”
Đào Khê nghĩ có lẽ mình nhìn nhầm mất rồi. Cậu tới chỗ của mình, lôi trong hộc bàn ra quyển sách luyện nghe mới mua không lâu trong tiệm sách lớn ở thành phố, đưa anh cả sách lẫn băng đĩa kèm phía sau.
Lúc này trong lớp đã không còn ai, các bạn học ngồi phía trước khi đi về đã tiện tay tắt đèn, trong phòng học giờ chỉ còn duy nhất một bóng đèn tỏa ánh sáng chiếu xuống hai người vẫn chưa rời đi là bọn họ.
Lâm Khâm Hòa cầm quyển sách, lật nhanh vài tờ rồi đưa ra kết luận: “Cuốn này cũng không được. Đề quá đơn giản, không giúp cậu nâng cao được.”
Đào Khê “À” một tiếng, ngón tay xoắn xuýt lại, hơi luống cuống nói: “Nhưng mình không tìm được quyển nào tốt hơn cả.”
Lâm Khâm Hòa nhìn cậu rồi lấy trong ngăn bàn ra một cuốn sách vừa dày lại vừa nặng, cùng với một cái hộp đựng đĩa trong suốt đưa cho cậu, dùng giọng điệu ra lệnh nói: “Về luyện cuốn này, mỗi ngày làm một đề.”
Đào Khê sững sờ nhìn quyển sách và hộp băng đĩa. Cậu mở trang bìa của cuốn sách, bên trong là ba nét chữ mảnh mai thanh tú được viết bằng bút máy: “Lâm Khâm Hòa”. Có thể nhận ra ngay được cuốn sách này là sách mới, chưa làm một đề nào, hộp băng đĩa kia cũng mới tinh như để đựng băng trắng vậy. Đào Khê ngơ ngác nhìn những thứ trong tay. Cậu cảm thấy nó thật nặng nhưng lại như nhẹ tựa lông hồng, mất nửa ngày trời cũng chưa hoàn hồn lại.
“Không muốn làm?” Lâm Khâm Hòa hỏi cậu với giọng trầm thấp.
Đào Khê lấy lại tinh thần, vội vã lắc đầu, nhìn Lâm Khâm Hòa nói: “Nếu mình dùng sách của cậu thì cậu luyện đề bằng cái gì?”
Đây rõ ràng là sách Lâm Khâm Hòa mới mua còn chưa làm mà.
Lâm Khâm Hòa nhạt nhẽo nói: “Tôi không cần luyện.”
“…”
Thế ngài mua rồi mang tới đây làm gì? Chẳng nhẽ đây là cách người giàu tiêu tiền sao?
Đào Khê không hiểu Lâm Khâm Hòa nghĩ gì, nhưng cậu cũng không muốn cầm không cái gì của anh, liền hỏi: “Quyển sách này bao nhiêu tiền? Để ngày mai mình mang tiền trả cho cậu.”
Nhìn qua thì cuốn sách này trông rất đắt, có khi cũng phải lên đến hơn trăm tệ, Đào Khê không khỏi cảm thấy ruột gan đau nhói.
Lâm Khâm Hòa cau mày đáp: “Không cần.”
Trước khi Đào Khê có thời gian gặng hỏi thêm, Lâm Khâm Hòa đã cầm cuốn sách và băng đĩa vô giá trị mà cậu mua từ tiệm sách cho vào trong cặp, nói: “Coi như đổi, tôi cầm cuốn này.”
Đào Khê sửng sốt, mờ mịt hỏi: “Nhưng không phải cậu nói rằng cuốn này quá đơn giản không có tác dụng gì sao?”
Đây vốn không phải là một cuộc trao đổi ngang giá.
Lâm Khâm Hòa xách cặp, thờ ơ nói: “Đúng vậy, vì vậy nên tôi lấy về cho em họ đang học tiểu học của tôi làm.”
“!”
Đào Khê trừng mắt nhìn Lâm Khâm Hòa, cảm thấy đang bị công kích cá nhân! Ngay khi cậu vừa định tỏ vẻ không hài lòng thì giây tiếp theo, Lâm Khâm Hòa vươn tay ra trước mắt của cậu. Đào Khê theo bản năng nhắm mắt lại, bỗng thấy bên khóe mắt trái hơi ấm áp. Cậu nín thở, bờ mi khẽ run rẩy, cậu cảm nhận được ngón tay khẽ chạm nhẹ lên làn da mỏng bên khóe mắt. Khi ngón tay ấy rời đi, Đào Khê mở mắt ra, phát hiện trên tay Lâm Khâm Hòa là một mẩu khăn giấy nhỏ, có lẽ nó bị dính lại lúc cậu lau mồ hôi ban nãy. Nhịp tim Đào Khê bỗng đập loạn lên một cách khó hiểu. Cậu nhìn Lâm Khâm Hòa vân vê mẩu giấy trên tay rồi vứt đi, cảm thấy dường như khóe mắt trái lại trở nên ấm áp, xúc cảm ấy giờ lại như mọc thêm chân, chạy như bay xuống trái tim cậu mà cào nhẹ.
Đào Khê không nhịn được mà vươn tay sờ khóe mắt của mình. Cậu chớp mắt, tỏ ra vẻ trách móc nói: “Sao cậu không nói sớm cho mình biết!”
Mắt cậu đang dính giấy mà còn nói chuyện với Lâm Khâm Hòa lâu như thế!
“Làm sao tôi biết được, nó dính bên khóe mắt cậu, cậu cũng đâu có nhìn thấy.” Lâm Khâm Hòa khẽ nhếch môi, nói xong thì đeo cặp nước ra khỏi lớp.
Đào Khê ngẩn ra, cậu chắc chắn là ban nãy mình không nhìn nhầm, Lâm Khâm Hòa có cười. Rồi Đào Khê lại buồn bực nghĩ, mình cũng có phải là chuồn chuồn đâu, đương nhiên không thể nhìn thấy cái gì dính bên mắt được rồi!
Đào Khê tắt hết đèn rồi khóa trái cửa lại. Sau khi kiểm tra cửa nẻo lại một lượt xong xuôi, cậu ôm cuốn sách và hộp băng đĩa Lâm Khâm Hòa đưa cho bước về ký túc xá.
Lúc này đã là cuối tháng chín, buổi tối khá mát mẻ, trong khu vườn u tối phảng phất hương hoa quế nhàn nhạt. Đào Khê hít một hơi thật sâu, trong lòng nghĩ nếu Lâm Khâm Hòa ngửi được mùi này thì chắc chắn sẽ khó chịu lắm đây. Nhưng lúc này ngửi hương hoa quế, cậu lại cảm thấy vui vẻ vô cùng. Hình như Lâm Khâm Hòa không hề ghét cậu đâu.
Đào Khê nhớ lại câu Lâm Khâm Hòa từng nói với mình: “Hãy đáp lại những người chân thành yêu thương cậu.”
Từ lúc ấy, cậu quyết định bản thân phải đối xử thật tốt với Lâm Khâm Hòa. Nhưng dường như cậu chẳng thể làm được điều gì có ích cho anh cả. Đào Khê mang theo suy nghĩ miên man trở về phòng ký túc, Từ Tử Kỳ đeo tai nghe, chắc là lại đang nghe Tiếng Anh, còn Phan Ngạn thì vừa thở dài vừa vẽ.
“Khê ca! Cuối cùng thì cậu cũng về rồi! Mau tới đây giúp mình với, mình thực sự không biết nên vẽ thế nào nữa rồi!” Phan Ngạn nhìn thấy Đào Khê bước vào thì chẳng khác gì con chồn bắt gặp được con gà, vội giương nanh múa vuốt bổ nhào về phía cậu.
Đào Khê nhanh nhẹn tránh Phan Ngạn, bảo vệ cuốn sách trong ngực, từ chối thẳng thừng: “Không được, hôm nay mình phải luyện nghe.”
Phan Ngạn khóc chít chít lên án: “Chẳng nhẽ cậu nhẫn tâm thấy chết không cứu, mặc kệ người bạn cùng phòng đã bên cậu trải qua trăm ngàn cay đắng hay sao?!” Cậu ta bỗng phát hiện Đào Khê bây giờ khó nói chuyện hơn ngày xưa rồi.
“Nhẫn tâm chứ.” Đào Khê lạnh lùng đáp.
Bây giờ dù có động đất đi chăng nữa, cậu cũng phải luyện nghe trước đã.
Đào Khê bước đến phòng vệ sinh rửa tay cẩn thận, sau đó lấy máy đọc lại của mình ra rồi mở chiếc hộp đựng băng. Lúc này cậu mới nhận ra mấy chiếc đĩa này không có dán nhãn thương hiệu hay gì, chỉ phân ra đĩa số 1234 mà thôi. Không ngờ mất công làm ra một cuốn sách đẹp thế này mà băng đĩa đi kèm thì lại thiết kế đơn giản như thế. Cậu nhét đĩa vào máy rồi cắm tai nghe, nghiêm túc ngồi làm đề. Cậu phát hiện rằng những đề này quả thực rất khó, cậu làm sai khá nhiều câu. Chẳng trách Lâm Khâm Hòa lại nói cuốn sách cậu mua quá đơn giản.
Đào Khê nghe đi nghe lại vài lần những câu mà mình làm sai rồi mới khép sách lại, đi đến nhà vệ sinh tắm rửa. Lúc Đào Khê tắm xong bước ra, cậu thấy Từ Tử Kỳ đang đứng bên cạnh bàn mình lật vài trang của cuốn sách nghe. Cậu bước tới, đánh mạnh lên tay Từ Tử Kỳ, ôm lấy quyển sách bảo vệ trong ngực. Sắc mặt Đào Khê u ám nhìn cậu ta, lạnh giọng hỏi: “Ai cho phép cậu đụng vào đồ của tôi?”
Cậu nhấn mạnh hai chữ “của tôi”.
Từ Tử Kỳ ngớ ra, nắm lấy cổ tay đau nhức do vừa bị đánh. Sắc mặt Đào Khê đáng sợ vô cùng, cậu ta hơi sợ sệt nhưng rồi nỗi sợ hãi đó nhanh chóng bị che lấp bởi sự tức tức giận.
“Tôi mới chỉ lật qua một tí, cũng có làm rách hay hỏng hóc đâu, cậu nhỏ mọn như thế làm gì?”
Từ Tử Kỳ nhìn cổ tay mình đã hơi đỏ tấy lên, căm hận trừng mắt nhìn Đào Khê, giở giọng quái gở: “Hơn nữa trên cuốn sách này còn ghi tên của Lâm Khâm Hòa, ai mà biết được có phải do cậu trộm hay không chứ?”
Quyển sách luyện nghe này cậu ta từng thấy qua, là do một giáo sư dạy tiếng Anh nổi tiếng biên soạn cho con mình và con các bạn để luyện nghe, vốn không hề được bày bán công khai bên ngoài. Lâm Khâm Hòa có thì cũng không phải là chuyện lạ nhưng tại sao anh lại đưa cho Đào Khê chứ?
Cậu ta từng học lớp số 1 hai tháng, cũng có ý định muốn nịnh bợ Lâm Khâm Hòa nhưng chưa từng làm được. Bởi trước nay đối với người không thân quen, Lâm Khâm Hòa chưa từng bày ra vẻ mặt dễ nhìn.
Một từ “trộm” này khiến Đào Khê nghe mà phát cáu, cộng thêm chuyện sáng nay nữa càng khiến cậu khó chịu vô cùng. Cậu tỏ vẻ đáng thương lâu như vậy, cốt yếu chỉ vì muốn yên ổn ở bên cạnh Lâm Khâm Hòa, nhưng nếu có người động đến thứ mà Lâm Khâm Hòa cho cậu…
Đào Khê nhìn Từ Tử Kỳ cười lạnh một tiếng rồi đạp một phát thật mạnh lên ghế của cậu ta. Chiếc ghế bị đạp bay tới cánh cửa rồi ngã xuống đất. Từ Tử Kỳ bị tiếng động lớn này dọa cho lùi về sau mấy bước, sắc mặt tái mét nhìn Đào Khê như đang nhìn một kẻ điên. Đôi mắt Đào Khê nhìn cậu ta quá đỗi u ám lại sắc bén. Cậu ta còn tưởng rằng cái tên từ nông thôn chuyển tới này chỉ là một thằng nhát gan yếu đuối, chứ chưa từng nghĩ cậu ta lại có một mặt đáng sợ như thế này. Đào Khê nhẹ nhàng đặt cuốn sách trong tay lên bàn rồi bước chậm về phía Từ Tử Kỳ.
Từ Tử Kỳ có dự cảm là bản thân sắp bị đánh cho một trận, không khỏi lùi về sau thêm vài bước, mãi cho đến khi chân chạm phải chiếc ghế ngã trên sàn thì cậu ta mới chỉ vào Đào Khê mạnh miệng nói: “Cậu, cậu muốn làm gì?! Đánh người sẽ bị phạt đấy!”
Đào Khê cười nhưng đáy mắt lại mang theo sự tàn nhẫn, nhìn chằm chằm vào Từ Tử Kỳ mà mỉa mai: “Chỉ dựa vào cái cơ thể còm cõi hom hem như con gà này của cậu mà cũng xứng để ông đây đánh sao?”
Những người bị cậu đánh lúc còn ở huyện Thanh Thủy, làm gì có ai mà không cao to hơn Từ Tử Kỳ cơ chứ? Cũng làm gì có ai dám không cúi đầu nhận thua trước mặt cậu?
“Cậu nói cái gì?!”
Từ Tử Kỳ không thể tin được, rõ ràng là Đào Khê còn không cao bằng cậu ta lại còn gầy như vậy, thế mà lại mắng cậu ta là con gà hom hem?! Cậu ta siết chặt nắm đấm, tức giận trừng mắt nhìn Đào Khê, vừa định chửi ầm lên thì lại nhận ra bản thân không có gan mở miệng. Từ Tử Kỳ kinh hồn bạt vía nhìn Đào Khê bước tới gần chỉ cách mình có ba bước chân, thấy cậu gằn từng chữ mà nói:
“Từ Tử Kỳ, tôi đã nhịn câu rất lâu rồi. Tôi nói cho cậu biết, quyển sách này là Lâm Khâm Hòa tặng cho tôi, là của tôi. Nếu cậu còn dám đụng vào đồ của tôi thì lần sau thứ tôi đạp không phải là ghế đâu.” Nói xong, Đào Khê quay về chỗ của mình tiếp tục làm đề.
Từ Tử Kỳ cứng đờ người đứng nguyên một chỗ, lồng ngực phập phồng mãnh liệt. Cậu ta không nghi ngờ gì rằng nếu mình dám đụng vào đồ đạc của Đào Khê một lần nữa thì Đào Khê chắc chắn sẽ đánh cậu ta ra bã.
Nhưng dựa vào cái gì cơ chứ? Dựa vào đâu mà Lâm Khâm Hòa lại đưa cho Đào Khê một quyển sách đáng giá như vậy? Một học sinh nghèo nàn không có bối cảnh như Đào Khê dựa vào đâu mà dám uy hiếp cậu ta chứ?
Sắc mặt Từ Tử Kỳ trắng xanh, một lát sau mới dựng chiếc ghế lên đặt về chỗ cũ. Lúc dựng ghế Từ Tử Kỳ cố ý làm mạnh tay tạo tiếng động lớn. Đào Khê quay đầu lạnh lùng nhìn cậu ta. Từ Tử Kỳ vô thức lùi một bước rồi lại thấy bản thân thế này thì hèn quá liền trợn mắt trừng Đào Khê, mong muốn tìm lại chút kiêu ngạo ban đầu. Đào Khê nhếch miệng cười nhẹ, ánh mắt chứa đựng vẻ khinh miệt rõ mồn một.
Từ Tử Kỳ bực quá nhưng vẫn nhịn, cuối cùng không kìm được mà tỏ vẻ chua ngoa: “Cứ cho là cậu nịnh bợ được Lâm Khâm Hòa đi, thế thì làm sao? Dựa vào cái thành tích thi tuần kia của cậu thì thi giữa kỳ cũng không vào nổi lớp số 3.”
Đào Khê cũng không nghĩ rằng người này lại đi nghe ngóng điểm thi tuần của cậu rồi lại còn xếp hạng dùm cậu nữa. Đào Khê chỉ cúi đầu làm tiếp đề thi, chậm rãi nói: “Vậy sao? Thế thì chúng ta hãy cùng chờ xem.”
Từ Tử Kỳ bỗng thấy hơi hối hận, đang yên đang lành tự dưng lại nói mấy câu xui xẻo (*) làm gì!
(*) Gốc là 立 flag, ý chỉ sự việc luôn đi theo chiều hướng khác (thường là xấu đi) so với những gì vừa nói/ hứa hẹn trước đó, tương đương với câu “Nói trước bước không qua”.
Nhưng rồi cậu ta lại nghĩ, trừ phi Đào Khê là thiên tài, còn không thì không thể nào lết nổi đến top 50 chỉ trong vòng hai tháng. Đến lúc ấy, cậu ta sẽ dùng thành tích của mình cho tên điên ưa bạo lực này nhục nhã chết thì thôi.
Phan Ngạn ra ngoài ngủ (*) vừa quay về, lúc mở cửa cậu ta liền nhạy cảm nhận ra rằng trong phòng có điều gì đó khang khác.
(*) Gốc là 串寝: chỉ việc người ở phòng ký túc này sang phòng ký túc khác để ngủ. Ở ký túc xá Trung Quốc quy định số người trong mỗi phòng để thuận tiện cho việc quản lý, có trường sẽ cấm ngủ chung hoặc sang phòng khác ngủ để tránh mâu thuẫn.
Đào Khê thì chẳng có gì thay đổi, vẫn ngồi một chỗ làm đề thi, còn Từ Tử Kỳ thì đã sớm bò lên giường rồi, lại còn trùm chăn kín mít thế nữa.
Phan Ngạn không nhịn được mà lanh chanh vài câu: “Khê ca à, cậu có cảm thấy âm khí trong phòng bọn mình có hơi nặng nề không, như kiểu có thêm vị oán phụ khuê phòng nào ấy?”
Cậu ta còn đang đợi tên dở dở ương ương Từ Tử Kỳ đấu võ mồm với mình thì kết quả người kia lại chẳng nói câu nào, chẳng khác gì nàng dâu câm trong đêm tân hôn cả. Chẹp, chẳng thú vị gì cả. Phan Ngạn lắc lắc đầu.
*
“Khâm Hòa, sao hôm nay con về muộn thế?” La Trưng Âm nhìn Lâm Khâm Hòa vừa bước vào cửa. Tuy hỏi vậy nhưng bà chẳng trông mong con trai sẽ cho mình một câu trả lời cụ thể.
“Trong trường có chút chuyện.” Quả nhiên, Lâm Khâm Hòa đáp với một câu trả lời mơ hồ.
La Trưng Âm không để tâm bởi trong lòng bà vẫn còn vướng bận một chuyện khác. Vẻ mặt bà ưu sầu kể: “Từ lúc Lạc Lạc xin nghỉ tối nay để về đến bây giờ vẫn cảm thấy không thoải mái, cơm tối cũng không ăn.”
Từ khi còn nhỏ, trái tim của Dương Đa Lạc đã không tốt, lại còn mắc thêm bệnh hen suyễn. Mấy năm gần đây, La Trưng Âm và bác trai bác gái nhà họ Phương đều luôn chăm sóc thật tốt cho cơ thể của cậu và luôn cố gắng đáp ứng mọi yêu cầu của cậu ta. Bởi vì bác sĩ từng nhắc nhở, đối với căn bệnh của Dương Đa Lạc, điều tối kỵ chính là không nên quá xúc động.
“Để con đi xem cậu ấy.” Lâm Khâm Hòa tiện tay đặt cặp sách lên ghế sopha.
La Trưng Âm thở phào một hơi. Trong khi mọi người đều quá nuông chiều Dương Đa Lạc, chỉ có duy nhất Lâm Khâm Hòa là không. Vậy Dương Đa Lạc chỉ sợ một mình Lâm Khâm Hòa.
“Đúng rồi, Khâm Hòa à, chiếc máy ghi âm trong phòng sách con có còn dùng nữa không? Cô giúp việc hỏi có cần cất nó đi không đó.” La Trưng Âm đứng sau Lâm Khâm Hòa hỏi.
Cách đây không lâu, Lâm Khâm Hòa có lấy một chiếc máy ghi âm cũ từ trong nhà kho ra, tối nào cũng ngồi trong phòng sách, hình như đang thu băng đĩa. Mỗi lần làm đều làm rất lâu, có hôm còn thức tới một giờ sáng. Tuy bà rất tò mò nhưng cũng không hỏi, chỉ cho rằng Lâm Khâm Hòa đột nhiên nảy sinh hứng thú đối với mấy thứ đồ cổ này mà thôi.
“Tạm thời không dùng.” Lâm Khâm Hòa cầm khay cơm mà cô giúp việc đã cất công chuẩn bị tỉ mỉ đến lần thứ ba rồi bước lên tầng hai.