Diệp Thanh Hà còn chưa điều chỉnh lại giờ giấc chênh lệnh, buổi tối hoàn toàn không ngủ, luôn trò chuyện với Thích Nguyên Hàm.
Buổi sáng dậy, nàng cầm điện thoại bám trên lan can, gõ vài chữ, nàng nhìn người giúp việc đang nấu ăn ở dưới, nói: "Làm há cảo ăn."
Người giúp việc không hiểu, quay đầu nhìn nàng, Diệp Thanh Hà lại nói: "Năm mới phải ăn há cảo, làm một ít đem đến cho Đoàn Cự Phong."
Tối qua nghe Đoàn Cự Phong càu nhàu, hồi Đoàn Cự Phong về nước tìm nàng, vốn muốn về quê ăn đặc sản, hưởng thụ cảm giác quê hương, nhưng cơ thể không chống đỡ được, chưa được hai ngày đã về bệnh viện duy trì mạng sống.
Đoàn Cự Phong già quá rồi, răng rụng mất mấy cái, chỉ có thể ăn món mềm. Người giúp việc đi lấy thịt, định giã nhỏ ra cho ông dễ ăn.
Diệp Thanh Hà liếc một cái, đi đến nói: "Cô có giã nát cũng vô dụng, lát nữa luộc lên nó vẫn dính thành viên."
"Trứng gà, đậu phụ, thịt băm, đi lấy thêm một ít nước ép, lấy rau củ dinh dưỡng luộc mềm đi." Giọng điệu nàng rất nhanh, cầm dao hứng nước rửa, lúc người giúp việc quay lại, nàng lại bổ sung thêm một câu, "Lấy thêm một cái giá đỡ điện thoại."
Mặc dù người giúp việc trong lòng khó hiểu, nhưng vẫn đi lấy giá đỡ đến, Diệp Thanh Hà lắp giá đỡ trước, người giúp việc tưởng nàng phải tìm video dạy nấu ăn để học theo.
Mấy giây sau, cô ta nhìn thấy trong video hiện lên một người phụ nữ, dung mạo điềm đạm, ánh mắt đầu tiên lướt qua, sẽ cảm thấy cô rất dịu dàng.
Người phụ nữ trong video hỏi: "Em đang làm gì đó? Cứ nghe thấy tiếng kêu lộc cộc."
"Em đang làm há cảo cho Đoàn Cự Phong, răng ông ấy không tốt, há cảo nhân bình thương ông ấy không ăn được." Diệp Thanh Hà giải thích.
Thích Nguyên Hàm gật đầu, nói: "Ông nội của em biết được nhất định sẽ rất vui, em chỉnh lại video đi, chị muốn nhìn em nấu như thế nào."
"Muốn học lỏm tay nghề à?" Diệp Thanh Hà nhướng mày, mỉm cười, "Chị à, chị học được sao, cái món mì thịt nạc chị làm kia, thịt còn hầm nát bét kìa."
Thích Nguyên Hàm cầm điện thoại, bị nàng chọc cho xấu hổ, quay đầu, Diệp Thanh Hà muốn giơ tay chụp màn hình, trên tay toàn nước, tay đưa đến, lại không cẩn thận mà ngắt cuộc gọi.
Diệp Thanh Hà chỉnh video thấp xuống, quay đôi tay của mình.
Đôi tay nàng rất đẹp, xương khớp rõ ràng, ngón tay thon dài, móng tay cắt gọn sạch sẽ, hồng hào, giọt nước lăn bên trên, tựa như viên ngọc trai được đánh bóng.
Nhìn thôi cũng thấy rất mịn màng.
Diệp Thanh Hà rửa đồ xong, bắt đầu làm vỏ bánh, vỏ bánh thì có sẵn, nhưng nàng chê dày với cứng, tự mình nặn mềm hơn.
Hai người nói chuyện câu được câu chăng, Thích Nguyên Hàm luôn nhìn chằm chằm nàng nấu ăn, có hơi chán, bỗng nhiên muốn nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Thanh Hà.
Khuôn mặt đẹp giáng trần của Diệp Thanh Hà, đẹp hơn nhiều món ăn đang làm dở, Thích Nguyên Hàm rất ngại nói ra, nên cố ý che camera của mình đi.
Diệp Thanh Hà mím môi, hạ khóe môi đang cong lên, nàng giả bộ như không biết, muốn để Thích Nguyên Hàm chủ động nói muốn nhìn nàng.
Nàng ngọt ngào hạnh phúc nghĩ, giả bộ không nhìn thấy đấy.
Đợi được một lúc, Thích Nguyên Hàm thở gấp hơn, nghe vẻ sắp mở lời rồi, nhưng có người gọi tên của Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm lập tức nuốt xuống lời sắp nói ra.
Thích Nguyên Hàm vẫn đang ở nhà Thích Nhất Hoan, ba mẹ Thích Nhất Hoan đều rất khách sáo, cộng thêm việc nhiều năm không gặp nhau, rất săn sóc cô, cô vốn định buổi chiều về, nhưng ba mẹ Thích Nhất Hoan nói muốn giới thiệu bạn bè cho cô làm quen.
Người bạn này là Hoắc tổng của tập đoàn Hoành Hâm, Thích Nguyên Hàm luôn muốn gặp mặt đối phương một lần, bàn bạc hợp tác, nhưng đối phương mãi mà không có thời gian, bay ra nước ngoài suốt, lịch hẹn cứ như thế bị lùi mãi.
Thím Thích dặn dò: "Dự án nhà phương Tây kia của cháu, nếu như có nó ủng hộ, đi đâu cũng có tiếng nói. Thím nghe nói nhá, nhà họ Chu dự định dùng mối quan hệ, giành lấy dự án của cháu."
Thích Nguyên Hàm gật đầu, cô cũng nhận được tin tức, vì vậy mới muốn hợp tác với Hoành Hâm, sau tết còn có mấy dự án, cần có Hoành Hâm giúp đỡ, họ mới dám yên tâm hoạt động.
Thích Nguyên Hàm gật đầu, nói cảm ơn. Thím Thích lại nói thêm một câu, "Đừng hỏi về chuyện tình cảm, năm ngoái nó bị lừa, tính tình lúc nóng lúc lạnh."
"Vâng." Thích Nguyên Hàm ngồi trong phòng đợi, vừa rồi cô bỏ điện thoại vào túi, cô lại lấy điện thoại ra, phát hiện ra Diệp Thanh Hà chuyển video sang cuộc gọi âm thanh.
Thích Nguyên Hàm nói: "Chị cúp máy trước, gặp một đồng nghiệp."
Đầu bên kia không có tiếng trả lời, Thích Nguyên Hàm lại gọi nàng một tiếng.
"Em vừa làm đồ ăn, chị phải gặp ai của tập đoàn Hoành Hâm, Hoắc Quân Nhàn?" Diệp Thanh Hà hỏi.
Thích Nguyên Hàm ừm một tiếng, Diệp Thanh Hà liền nói: "Em có thể nghe không, xem xem có giúp chị được gì không."
"Không sao, để người ta biết được chị nói chuyện mà còn mang điện thoại, còn tưởng chị cố ý ghi âm làm chuyện xấu đó, đây là đại kị khi bàn hợp tác."
Diệp Thanh Hà nói gì đó, còn chưa dứt lời, Thích Nguyên Hàm đã cúp máy. Sau đó bên ngoài truyền đến tiếng nói, là Hoắc Quân Nhàn đến rồi.
Thích Nguyên Hàm không ra ngoài đón khách, cô cũng xem như là khách, Hoắc Quân Nhàn đi vào, cô liền đứng dậy theo, tỏ lòng hoan nghênh, rất có lịch sự.
Thím Thích nói nhiều, còn nhiệt tình, thím kéo Hoắc Quân Nhàn vào phòng, nói: "Haizz, cháu gái tôi đến chơi, tìm mãi mà không có ai đánh bài cùng, nghe nói cháu về rồi, nên gọi cháu đến đây cho đủ nhân số."
Hoắc Quân Nhàn ừm một tiếng, nở ra một nụ cười rất dịu dàng.
Cô ấy rất đẹp, là kiểu dung mạo rất trưởng thành, năm nay cô ấy 33 tuổi, ngũ quan rất ưu nhìn, cô ấy để tóc dài, một bên tóc cài gọn ra sau tai, chỉ trang điểm nhẹ, đôi mày lá liễu nhàn nhạt, trông rất dịu dàng, nếu như thêm bộ lọc ống kính cho cô ấy, rất có phong cách của phim Hồng Kông.
Nhưng Thích Nguyên Hàm đã chứng kiến qua dáng vẻ "phát điên" của người phụ nữ này, khi đó tham gia tiệc, còn đang uống rượu, cô ấy đột nhiên nhận được một cú điện thoại, cảm xúc bỗng chốc kích động, đôi mắt thèm khát người, cô ấy siết chặt điện thoại, đôi mày trầm xuống, tà khí từ từ lan tỏa, trên người tựa như có bóng đen rò rỉ.
Thím Thích cố ý đi sắp xếp bàn mạt chược, để hai người có thời gian bàn việc.
Mọi người đều làm kinh doanh, mục đính rất rõ ràng, Hoắc Quân Nhàn mượn một cái gạt tàn, cầm lấy đem ra ban công.
Thích Nguyên Hàm ngồi trên sô pha một lúc, rồi đi theo.
Cảnh đêm hôm nay không tồi, khung trời đầy sao, thắp sáng cả bầu trời, nơi góc trời xa xăm còn có một chòm sao.
Hoắc Quân Nhàn đứng ở trên ban công, cầm một điếu thuốc, cuống thuốc gõ vào hộp thuốc, cô ấy hỏi: "Không để bụng chứ? Tôi vừa mới đuổi kịp đến, có một số chuyện chưa giải quyết, bực."
Thích Nguyên Hàm nói không sao, Hoắc Quân Nhàn châm lửa điếu thuốc, đầu ngón tay kẹp lấy thuốc, đôi môi đỏ cắn cuống thuốc màu vàng xanh, hút một hơi rồi thả ra.
Thích Nguyên Hàm nói: "Hút thuốc không tốt."
Hoắc Quân Nhàn nói: "Trước đây tôi cũng nghĩ như thế."
Khói thuốc bốc lên bị gió đêm thổi tan đi rất nhanh, Hoắc Quân Nhàn cắn điếu thuốc nói: "Sau đó, tôi liền muốn nếm xem thuốc có vị gì, từng điếu từng điếu, nghiện rồi, đời này không cai nổi nữa."
Tay của Thích Nguyên Hàm chống lên lan can, nói: "Nhưng có buồn đi thế nào đi chăng nữa, cũng không thể hành hạ bản thân, như thế thì càng khó chịu hơn, phải không?"
Hoắc Quân Nhàn quay đầu, nhìn cô thật sâu.
Ngày trước Thích Nguyên Hàm biết cô ấy, cô ấy cũng biết Thích Nguyên Hàm, cô ấy chỉ nhìn là biết Thích Nguyên Hàm giống với cô ấy, không hạnh phúc, rất tuyệt vọng với cuộc sống của mình. Bây giờ cô ấy nhìn Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm đang trong mùa đông, lại như được tắm gió xuân, tựa như được hạnh phúc tưới nhuần, còn cô ấy thì sao, vẫn rất lạnh lẽo.
Hoắc Quân Nhàn sầm mặt xuống, không còn dịu dàng như trước nữa, cô ấy lấy một chiếc hộp nhỏ ở trong túi áo ra, mở nắp hộp thuốc đưa cho Thích Nguyên Hàm, hỏi: "Hút một điếu không?"
Thích Nguyên Hàm vừa định nói không đâu, lại ngửi thấy hương bạc hà thoang thoảng, có mấy con số. Cô giơ tay lấy một điếu ra, Hoắc Quân Nhàn cầm bật lửa đưa cho Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm lắc đầu không nhận, cô chỉ lấy điếu thuốc ra cầm lên ngửi.
Thích Nguyên Hàm hỏi: "Thuốc này mua ở đâu vậy? Rất thơm."
"Nước Anh." Hoắc Quân Nhàn nói: "Một thời gian trước tôi có sang Anh, vốn sắp bắt được người rồi, nhưng chỉ thiếu một bước thôi, để người ta chạy mất."
Nói xong, cô ấy đút thuốc vào miệng.
Thích Nguyên Hàm vân vê cuống thuốc, lại vân vê thân thuốc, thuốc lá bên trong lòi ra, Thích Nguyên Hàm hỏi cô ấy: "Bên trong là lá bạc hà sao, sao thơm như vậy."
"Dưới đáy có hạt bạc hà." Đầu ngón tay Hoắc Quân Nhàn gõ lên cuống thuốc, sau đó cô ấy ngắt cuống thuốc đi, ngắt xong cô ấy lại hút, Thích Nguyên Hàm ngăn cô ấy lại, khẽ nói: "Đừng hút nữa, đang đông đấy, hút cái này lạnh lắm."
Hoắc Quân Nhàn dừng lại động tác, thuốc đang cháy, có tàn thuốc sắp rơi xuống, Thích Nguyên Hàm đẩy gạt tàn cho cô ấy, "Dập đi, lát nữa vào đánh bài, kiếm việc gì khác làm, thời gian sẽ trôi qua thôi."
Hoắc Quân Nhàn dập tắt điếu thuốc, vuốt mái tóc bị thổi tán loạn ra sau tai, cô ấy dựa vào tường, nói: "Thật ra ban đầu tôi rất muốn làm quen với cô."
"Hả?" Thích Nguyên Hàm nhìn cô ấy.
"Sau đó nghe nói cô cao chạy xa bay với tình nhân của chồng rồi, nên tôi không muốn nữa." Hoắc Quân Nhàn nói.
Thích Nguyên Hàm có thể hiểu đại khái, nếu như cô là Hoắc Quân Nhàn, sau khi bị lừa, nhìn thấy người giống mình khai hoa kết quả, cô cũng không muốn đi làm quen đâu.
Hoắc Quân Nhàn đột nhiên hỏi: "Nếu như, cô gặp trường hợp của tôi, cô sẽ như thế nào?"
Bị lừa sao?
Ngày trước Thích Nguyên Hàm cũng từng nghĩ đến, nhưng luôn không trả lời, sức chống đỡ của cô chẳng mạnh lắm đâu, có lẽ còn kém hơn Hoắc Quân Nhàn, cô có khả năng...
Nghĩ nửa ngày trời, Thích Nguyên Hàm nói: "Hiện tại tôi biết mọi thứ về em ấy, em ấy sẽ không lừa tôi."
Hoắc Quân Nhàn không hút thuốc, siết chặt ngón tay, mu bàn tay đè lên lan can, nói: "Sự thật chứng minh, một người giấu tất cả mọi chuyện với cô, hoàn toàn không phải vì nỗi đau không thể nhắc đến, mà là cô ấy có bí mật không thể nói cho người khác, không thể kể cho cô nghe mà thôi."
Cô ấy cười có phần đau khổ, Thích Nguyên Hàm đang gặm nhấm lời nói của cô ấy, hỏi: "Cô ấy chưa từng nói với cô sao?"
Hoắc Quân Nhàn nói: "Tôi đã hỏi, em ấy nói quá khứ của em ấy rất kinh khủng, không chịu nói cho tôi biết, lúc đó tôi ngỡ rằng vòng tay của chính bản thân không đủ vững chắc, em ấy không dám dựa dẫm vào tôi, lúc đó tôi chẳng có gì hết, kiếm tiền còn phải nhờ em ấy giúp."
Thích Nguyên Hàm mấp máy môi, không biết nên an ủi cô ấy thế nào.
Hoắc Quân Nhàn trầm mặc giây lát, đợi mùi thuốc tan đi, cô ấy nói: "Đi đánh bài thôi. Tôi sẽ xem xét chuyện cô nói, tôi không hợp tác với nhà họ Chu đâu."
Có lời này của cô ấy, Thích Nguyên Hàm yên tâm rồi, cô lại nói thêm mấy câu an ủi, những lời này Hoắc Quân Nhàn đã nghe nhiều rồi, không đau không ngứa, mặc dù cười nói ừm ừm hai tiếng, nhưng không để vào tâm.
Thích Nguyên Hàm không biết đánh bài mấy, chỉ có thua thôi.
Cô tưởng mình đã rất kém rồi, ai biết được lúc tan cuộc, kiểm kê số chip, Thích Nguyên Hàm thua năm trăm, Hoắc Quân Nhàn lại thua một nghìn lận, để mình thím Thích thắng hết, thím Thích cười rất tươi, vừa đếm chip, vừa cười hơ hơ nói mọi người tốn kém rồi.
Mọi người chơi rất vui vẻ, đánh bài cho vui, thua chủ nhà cũng không sao, xem như tặng quà, chỉ là đã muộn rồi.
Nhà Hoắc Quân Nhàn gần đây, có thể trực tiếp đi về.
Thím Thích níu kéo Thích Nguyên Hàm mãi, Thích Nguyên Hàm ngại từ chối, đến tối thì ở lại đây, cô ngủ ở tầng ba biệt thự.
Lúc lên cầu thang, Thích Nguyên Hàm cầm điện thoại lên xem, nhận được hơn mười mấy tin nhắn với một cuộc gọi nhỡ, đều là của Diệp Thanh Hà.
Thích Nguyên Hàm gửi tin nhắn hỏi nàng: [Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?]
Diệp Thanh Hà trả lời ngay tức khắc: [Vừa rồi Đoàn Cự Phong nói muốn gặp chị, cứ bảo em gọi video, giục mãi phiền chết đi được, em liền gọi điện, bây giờ chị đã trò chuyện xong chưa? Có tiện gặp một lát không?]
Thích Nguyên Hàm trả lời "Ừm."
Diệp Thanh Hà lập tức gọi video đến, Thích Nguyên Hàm không thèm nghĩ ngợi tắt ngay lập tức, cô rất căng thẳng, sao tự nhiên Đoàn Cự Phong lại muốn gặp cô.
Diệp Thanh Hà: [Sao không nhận nữa?]
Thích Nguyên Hàm: [Chị gặp ông nội của em để làm gì chứ?]
Diệp Thanh Hà: [Gặp mặt thôi không có chuyện gì đâu, cho biết mặt, Đoàn Cự Phong giỏi hơn Hoắc Quân Nhàn nhiều, sau này có ông ấy ra mặt, vấn đề gì cũng giải quyết được hết.]
Nghe rất có lý, nhưng trong lòng Thích Nguyên Hàm hổ thẹn.
Cô nói: [Có lẽ là chị thuộc dạng phấn đấu, còn không quen ôm chân người khác. Với lại bây giờ chị phải thay quần áo đi ngủ rồi, mai hẵng nói.]
Diệp Thanh Hà: [Đáng tiếc thật, đúng rồi, em sắp về rồi.]
Thích Nguyên Hàm: [Sao sớm thế đã phải về rồi?]
Diệp Thanh Hà nói: [Không sớm đâu, đã xa chị 37 tiếng đồng hồ rồi, 37 tiếng này, tính sơ sơ em có thể hôn chị 37 lần, có thể ôm chị 37 lần.]
Thích Nguyên Hàm: [...]
Không cần thiết phải tính chuẩn đến mức đó.
Diệp Thanh Hà: [Muốn gặp nhưng không thể gặp, tương tư đau khổ nhất, ngày mai em bay về thôi.]
Thích Nguyên Hàm bất đắc dĩ trả lời: [Em vội thế làm gì chứ, chị chẳng qua nói với Hoắc Quân Nhàn mấy câu, em bớt ghen lại đi.]
[Đừng nói bây giờ em sắp ra sân bay rồi nhé?]
Với tính cách của Diệp Thanh Hà, Thích Nguyên Hàm vẫn hiểu được, bốc đồng, lãng mạn cho tới chết, mèo ở nhà quấn lấy cô lâu chút, nàng cũng ghen.
Diệp Thanh Hà: [Không cho về thì không cho về, sau này chị nhớ em đến đau tim, xem ai xoa ngực cho chị.]
Thích Nguyên Hàm lười để ý đến nàng, cô phải đi tắm, xoa dịu con tim rạo rực của mình, cô tắm xong về phòng mặc áo choàng tắm, lên giường đắp chăn xong, rồi gọi video cho Diệp Thanh Hà.
Diệp Thanh Hà nhận rất nhanh, bên nàng đang là ban ngày, nàng ngồi trong xe, nghiêng đầu, ánh mắt nàng nghiêm túc, khóe môi loáng thoáng có ý cười.
Thích Nguyên Hàm đặt điện thoại bên cạnh, thấy mình thật sự rất nhớ nàng, con tim thình thịch, đập có hơi đau.
Đôi mắt của Diệp Thanh Hà, tỏa sáng rực rỡ, giống như ngọn đèn.
Thích Nguyên Hàm ngủ say rất nhanh, một giây trước khi ngủ, cô cảm thấy mình là một người rất may mắn, so với Hoắc Quân Nhàn, cô rất khổ, nhưng có người nguyện ý đút kẹo cho cô, cho cô nếm mùi ngọt ngào.
Cô chưa từng toàn tâm toàn thân lao vào tình cảm, lần đầu tiên Chu Vĩ Xuyên lừa cô, nɠɵạı ŧìиɦ, cô vẫn khó chịu cực kỳ, bởi vì quá để tâm đến chuyện này, còn trả giá rất đắt vì nó.
Thích Nguyên Hàm mơ một giấc mộng rất đẹp, trong lúc ngủ cũng đang cười.
Mượn lời của Thẩm Dao Ngọc, cô rơi vào giai đoạn yêu đương ngọt ngào.
Ngọt thật.
Chờ cô ngủ, Diệp Thanh Hà che loa điện thoại lại, thấp giọng hỏi Kha Quốc Diễu lái xe phía trước, nói: "Làm xong mọi chuyện chưa?"
Kha Quốc Diễu nói: "Làm xong rồi, nhưng dạo gần đây nhà họ Chu đang lo chắt nhỏ, tạm thời không nhớ đến chuyện của cô..."
"Gọi điện cho chú ba nhà họ Chu, để chú ta nghĩ cách, trước mùng bảy bắt buộc phải nhìn thấy tư liệu đen của tôi, nhất định phải nhìn thấy nhà họ Chu ra tay đối chọi với tôi." Giọng nói Diệp Thanh Hà tức tối, hơi thở rất nặng, gấp gáp tựa như muốn cắn chết người.
"Đừng vội, thời cơ còn chưa chín mùi, ra tay quá sớm có khả năng rất bất lợi cho cô, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của cô." Kha Quốc Diễu lý trí phân tích.
"Tôi không quan tâm." Diệp Thanh Hà nói.
Kha Quốc Diễu trầm mặc mấy giây, gật đầu nói được.
"Tôi đi sắp xếp ngay đây."
Còn có thể làm sao được nữa.
Diệp Thanh Hà còn không quan tâm mình bị tổn hại hay không, chú ấy cũng không thể nói nhiều, không thể nói rằng, cô đừng có điên như vậy, sẽ làm hại đến bản thân mình.
Những ngày này chú ấy làm việc cho Diệp Thanh Hà, chú ấy luôn có thể tưởng tượng ra một khung cảnh, rõ ràng Diệp Thanh Hà đã bị đâm ngàn vạn cây kiếm sau lưng, nhưng vẫn cười tươi ôm lấy Thích Nguyên Hàm, chỉ để Thích Nguyên Hàm nhìn thấy khuôn mặt tuyệt sắc của nàng.
Quá cực đoan.
Hy vọng kế hoạch của nàng thành công, không thì...
Không thì sẽ có hậu quả như thế nào đây?
...
Ngày mùng bảy, Diệp Thanh Hà về nước.
Mới sáng tinh mơ Thích Nguyên Hàm đã lái xe ra sân bay đợi, Diệp Thanh Hà phải lên máy bay mới nói cho cô biết chuyến bay của nàng, nói cái gì mà phải cho cô một niềm vui bất ngờ.
Thích Nguyên Hàm rất cạn lời, niềm vui bất ngờ, cô thấy có mà giật mình kinh hãi.
Đến sân bay đón người, Thích Nguyên Hàm vừa tìm thấy ghế ngồi xuống, đã gặp được người quen.
Chu Tuyết Miên cũng đang ở sân bay, mặc một chiếc áo khoác màu trắng, đeo kính râm, cô ấy đứng giữa đám người, xách một chiếc vali, cô ấy nhìn điện thoại, còn chưa chú ý đến Thích Nguyên Hàm.
Thích Nguyên Hàm cúi đầu, giả vờ không nhìn thấy cô ấy.
Sau đó, cô nhận được một tin nhắn.
Chu Tuyết Miên là đang nhắn tin gửi cho cô.
Chu Tuyết Miên nói: [Chị phải về rồi, em có thời gian đến thăm một lần không?]
Sân bay người đông, chỉ cần Thích Nguyên Hàm luôn không ngẩng đầu, có lẽ Chu Tuyết Miên sẽ không phát hiện ra cô, Thích Nguyên Hàm không trả lời tin nhắn, nhưng Chu Tuyết Miên gọi điện đến, ở sân bay rất ồn, theo lý thuyết đáng lẽ Chu Tuyết Miên không nghe thấy, nhưng cô ấy nhạy cảm mà quay đầu, vừa liếc qua ánh mắt đã khóa chặt vào Thích Nguyên Hàm.
Thích Nguyên Hàm nghe máy, hỏi cô ấy: "Chị phải ra nước ngoài sao?"
Mất một lúc, Chu Tuyết Miên mới cầm điện thoại lên, "Ừm, cảm thấy ở đây không thích hợp với chị, thật ra nghĩ đi nghĩ lại, ban đầu chị nên nghe lời em, đã đi thì đừng quay lại nữa."
Mười năm trước, cô ấy cũng xuất ngoại vào ngày này, Thích Nguyên Hàm đến sân bay tiễn cô ấy, lúc đó họ vẫn là bạn bè, họ đi từ cửa lớn đến nơi kiểm tra an toàn, rất quyến luyến không nỡ rời xa.
Đến lượt Chu Tuyết Miên qua cửa kiểm tra, Chu Tuyết Miên xúc động kéo tay Thích Nguyên Hàm hỏi, hỏi Thích Nguyên Hàm có đi cùng không, nói rằng cô không phải đem gì cả, cô ấy sẽ mua quần áo giày dép mới cho cô, họ sẽ có một khởi đầu mới.
Thích Nguyên Hàm trả lời cô ấy rằng: Chị bảo em đi cùng chị, nếu như em bảo chị ở lại, chị sẽ vì em mà ở lại chăng?
Chu Tuyết Miên trầm mặc.
Nếu như cô ấy nói nguyện ý ở lại.
Có lẽ lúc đó Thích Nguyên Hàm cũng bằng lòng đi cùng cô ấy.
Thích Nguyên Hàm nói ra câu đó, chỉ để xác nhận, chứng thực có phải cô ấy thật sự dũng cảm đến vậy, có phải họ thật sự sẽ có một khởi đầu mới hay không, chỉ đáng tiếc...
Con người không thể chống đỡ lại câu hỏi vặn lại.
Chu Tuyết Miên nhìn Thích Nguyên Hàm, ánh mắt ngập tràn chờ mong, cô ấy chủ động hỏi Thích Nguyên Hàm, em muốn ra nước ngoài xem không?
Thật ra trong lòng cô ấy rất rõ, cô ấy không mong được đáp án nữa.
Sau này, tương lai, Thích Nguyên Hàm sẽ không bao giờ hỏi vặn lại cô ấy nữa.
Chu Tuyết Miên mấp máy đôi môi, thở ra một hơi, nói: "Ừm... Chị quên cả nói chúc mừng năm mới với em, năm mới vui vẻ nhé, em có muốn cái gì không, hoặc là có nguyện vọng gì, chị đều có thể hoàn thành giúp em."
Cô ấy cố tỏ vẻ thoải mái, muốn khắc lại khung cảnh ngày đó, giành giật một tia hy vọng mỏng manh.
Thích Nguyên Hàm hỏi cô ấy: "Nguyện vọng gì cũng có thể hoàn thành sao?"
Cô ấy nói phải, giọng nói kích động.
Thích Nguyên Hàm siết điện thoại, nhìn cô ấy, trầm mặc vài giây, giọng nói rất dịu dàng, nói rằng: "Nếu như có thể, sau này hãy yêu bản thân nhiều hơn."
Từng chữ rót vào trong tai.
Chu Tuyết Miên từng cảm thấy tiếc nuối, cho rằng bản thân chưa từng nói ra lời "yêu", thế nên cô ấy và Thích Nguyên Hàm mới bỏ lỡ nhau.
Cô ấy muốn nói ra vào ngày hôm nay, để không còn tiếc nuối.
Bây giờ mới hiểu ra.
Hóa ra Thích Nguyên Hàm luôn biết, cô đều biết, đã biết Chu Tuyết Miên thích Thích Nguyên Hàm từ rất lâu.
Chu Tuyết Miên sụt sịt mũi.
"Được, được chứ, sau này chị sẽ tận lực thích bản thân, cũng tận lực yêu bản thân, nguyện vọng của em, chắc chắn có thể thành hiện thực."
Nguyện vọng tầm thường đến vậy, sao có thể không thực hiện được đây.
Nếu như có thể, sau này hãy yêu bản thân mình hơn, đừng có thích em nữa.
Cho dù chỉ có nửa câu, nửa vế sau chính cô ấy có thể bù đắp vào.
Cô nhân viên kiểm tra đứng bên nhắc nhở: "Chị ơi, máy bay sắp cất cánh rồi, chị còn không qua khu kiểm soát?"
"Tôi... qua." Chu Tuyết Miên quay người đi, cô ấy đi đến lấy vali của mình, cúi đầu mà đi, lại không nhịn được quay đầu lại.
Cô ấy nhìn thấy Thích Nguyên Hàm gọi điện tiếp, nụ cười nở trên khóe môi, không phải sự dịu dàng đối diện với cô ấy lúc nãy, mà cưng chiều, lại ngượng ngùng, cô được người ta chọc cho vui vẻ.
Thích Nguyên Hàm đến đón người.
Em ấy không phải đi tiễn người.
Diệp Thanh Hà xuống máy bay từ lối ra đi ra, vừa nhìn đã thấy Thích Nguyên Hàm, vali cũng chẳng cần nữa, lao thẳng đến ôm lấy Thích Nguyên Hàm.
"Sao thế nhỉ, sao em nhớ chị thế nhỉ." Diệp Thanh Hà ôm lấy Thích Nguyên Hàm xoay nửa vòng.
Ở nơi đông người, hai người ôm nhau ở đại sảnh sân bay, ánh mắt những người xung quanh thi thoảng sẽ liếc đến, Thích Nguyên Hàm đỏ bừng mặt, cô nói: "Chỉ ra nước ngoài một chuyến thôi mà, có phải không quay lại đâu."
Diệp Thanh Hà nói: "Em không ra nước ngoài nữa, luôn quấn lấy chị, xuất ngoại thật vô vị."
Sau đó, hai tay nàng siết chặt cô, nhẹ nhàng cọ lên mặt cô.
Thích Nguyên Hàm ngượng ngùng, vùng vẫy đôi lần.
Diệp Thanh Hà càng ôm chặt hơn, "Em có lời muốn nói với chị."
"Về nhà rồi nói." Thích Nguyên Hàm tính toán, chắc chắn nàng sẽ nói mấy câu xấu hổ như "Em nhớ chị, muốn ôm chị, hôn hôn chị".
"Không được, không đợi được nữa, nếu như chị xấu hổ, thì em nói nhỏ chút." Hơi thở của Diệp Thanh Hà phả vào tai cô.
Thích Nguyên Hàm có hơi ngứa ngáy con tim.
Diệp Thanh Hà không vội nói, mà đợi vài giây, ánh mắt thâm tình, tựa như mong mỏng ngóng trông, cho dù Thích Nguyên Hàm gần ngay trước mắt, nàng vẫn không ngắm đủ.
Cho đến khi điện thoại nàng rung lên một tiếng.
Nàng dường như được đánh thức, nói: "Chị ơi, làm bạn gái em, được không ạ? Nếu như chị phải suy nghĩ, vậy thì làm vợ em trước đi."