Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ

Chương 89: Khiến tất cả mọi người biết chị là người phụ nữ của em.




Ngàn vạn lần không ngờ đến.

Một câu nói của Diệp Thanh Hà đã ghẹo Thích Nguyên Hàm ngây người.

Thích Nguyên Hàm nghĩ: Mình đúng là lấy trứng chọi đá, không biết tự lượng sức mình.

Thích Nguyên Hàm giằng cánh tay của Diệp Thanh Hà, muốn Diệp Thanh Hà buông tay ra, nhưng Diệp Thanh Hà lại siết chặt hơn, Thích Nguyên Hàm bất đắc dĩ nói: "Em ngán không nha, cái câu kia của em chị thấy nhiều rồi."

Dạo gần đây cô rảnh rỗi, không có chuyện gì làm, nên lướt Weibo với video, luôn có thể nhìn thấy truyện đồng nhân của cp GM và Đường Nguyên.

"Giao tính mạng cho chị" là một cụm từ xuất hiện với tần số cao ở trong đó.

Diệp Thanh Hà lại nói thêm một lần nữa, rất chân thành mà nhìn cô, như đang xúi giục cô, "Chị gọi một tiếng, đến mạng em cũng là của chị, cái gì cũng giao cho chị hết."


Giọng nói nàng khàn khàn, gãi vào đôi tai, rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Mặc dù câu nói này chán ngán cực kỳ, quê mùa lỗi thời, nhưng khi một người phụ nữ có khuôn mặt yêu ma, ngũ quan tinh xảo, đẹp đến mức hết thuốc chữa, ở bên tai bạn thấp giọng, nhẹ nhàng nói giao mạng cho bạn, bạn còn có thể chống đỡ sao.

Con tim của Thích Nguyên Hàm đập thình thịch thình thịch, Diệp Thanh Hà lại nói: "Nếu như chị ngại, em mở đầu cho chị nhé, em gọi trước."

Diệp Thanh Hà khẽ nói vào tai cô: "Bảo bối."

Ở đây là đài quan sát, ngắm ánh trăng ngắm phong cảnh, bên cạnh có bộ bàn ghế, hai người giằng co trông hơi chật chội.

Thích Nguyên Hàm không còn chỗ trốn, như đã rúc vào người nàng, da gà nổi hết lên, cô tránh né ánh mắt cháy bỏng của Diệp Thanh Hà, "Đừng quậy."

"Đừng quậy thật, hay là đừng quậy giả?"


"Thật."

"Sao em lại cảm thấy chị đang chơi trò lạt mềm buộc chặt?" Diệp Thanh Hà sáp đến chèn ép, lưng của Thích Nguyên Hàm dựa lên lan can, cảm giác được cái lạnh, thành lan can dính vào eo cô, cô nói: "Còn chen nữa, chị rớt xuống luôn."

Diệp Thanh Hà nhìn ra phía sau, khá nguy hiểm, nàng lại ôm lấy eo của Thích Nguyên Hàm, đổi hướng, ấn Thích Nguyên Hàm lên tường.

Đôi môi của nàng chỉ cách Thích Nguyên Hàm một chút xíu như vậy thôi.

Thích Nguyên Hàm nhìn vào mắt nàng, khi tránh né lại nhìn thấy ánh trăng trên bầu trời, mặt trăng cong lưỡi liềm, trốn sau đám mây đen, thấp thoáng lộ ra hình dáng, cơn gió se lạnh thổi đến, hai người chỉ mặc chiếc áo mỏng, lạnh buốt.

"Em dựa gần như vậy chị gọi kiểu gì?" Thích Nguyên Hàm đẩy đôi tay đang từ từ rũ xuống đặt hai bên người của Diệp Thanh Hà, rất bất lực.


"Gần như vậy, là chị không kêu được hả?" Diệp Thanh Hà cúi đầu xuống, kề vào mũi cô, gần hơn nữa rồi.

Thích Nguyên Hàm nín thở, Diệp Thanh Hà lùi ra sau một bước, Thích Nguyên Hàm vừa định mở lời, lời nói đến bên đầu môi, trong phòng bỗng nhiên có người hét: "Thích tổng, còn rượu không! Đồ uống gì cũng được, lại uống hết rồi!"

Sau đó, Thích Nguyên Hàm khẽ nghiêng người, nhanh chóng chuồn đi.

Diệp Thanh Hà không bắt được người, ngón tay siết lại, nàng quay người, dựa vào bức tường Thích Nguyên Hàm vừa dựa, ngẩng đầu nhìn ánh trăng Thích Nguyên Hàm từng ngắm.

Bây giờ mặt trăng đã hé ra, màu trắng, tựa như phủ lên một tầng sương mù, treo trên bầu trời đêm đông, trông lạnh lẽo hiu quạnh.

"Còn ngây người làm gì? Vào đi chứ." Thích Nguyên Hàm vào phòng, cũng không quên nàng, cô đứng trong phòng nhìn nàng.
Thích Nguyên Hàm được ánh đèn ấm áp chiếu rọi, so với ánh trăng lạnh lẽo ngoài kia, vô hình dựng lên một đường gianh giới, ngăn cách mặt trăng lạnh lẽo và ánh sáng ấm áp.

Diệp Thanh Hà nói: "Vào ngay đây."

Nàng bước vào trong phòng ấm áp, đứng bên cạnh Thích Nguyên Hàm, hai tay nắm lấy bờ vai của Thích Nguyên Hàm, "Chị ơi, lạnh quá."

Thích Nguyên Hàm bảo nàng ngồi vào bàn, vào bếp lấy bát canh gà ra, hớt lớp dầu mỡ đi, đưa cho nàng, hỏi: "Có muốn ăn đùi gà không?"

"Muốn." Diệp Thanh Hà nói.

Thích Nguyên Hàm gắp cho Diệp Thanh Hà, lén lút bỏ vào bát nàng, bị đôi mắt tinh tường của Bạch Uyển Lộ nhìn thấy, Bạch Uyển Lộ gào: "Thích tổng thiên vị lắm nhá, thế mà giấu đùi gà đi."

Thích Nguyên Hàm hơi nóng mặt, nói: "Đồ ăn đều do em ấy nấu, đùi gà nên cho em ấy."

Thịt gà được hầm đến nơi đến chốn, ăn rất mềm, Diệp Thanh Hà cầm đũa gắp ăn, Thích Nguyên Hàm cầm cái đĩa, gắp mấy món ở xa mỗi món một ít, đặt đĩa bên cạnh Diệp Thanh Hà, yêu ái rõ ràng.
Mỗi món Diệp Thanh Hà đều ăn một ít, ánh mắt luôn mang nét cười.

Để có được ánh sáng ấm áp này.

Cho dù bị thiêu cháy thành tro bụi, nàng cũng cam lòng.

Dùng bữa xong, vẫn còn sớm, lúc này không có việc gì làm, vài người tải ứng dụng về ngồi chơi trò chơi "Ai là kẻ gϊếŧ người", Thích Nguyên Hàm cũng chơi cùng mọi người, Diệp Thanh Hà ngồi bên cạnh cô, giúp cô phân tích xem ai là hung thủ.

Nàng thành công đánh lạc hướng mọi người, để Thích Nguyên Hàm giành chiến thành với thân phân của hung thủ.

Bạch Uyển Lộ vội nói: "Không được, cô như thế này là giúp Thích tổng chơi gian."

Hà Khiết bên cạnh cô ta cũng nói: "Đúng đúng đúng, quá đáng sợ, rõ ràng biết Thích tổng là hung thủ, cô còn giúp chị ấy trốn thoát, đáng ghét!"

Một đám người kéo Diệp Thanh Hà ngồi xuống chơi, sau đó bọn họ phát hiện ra một chuyện còn đáng sợ hơn, mỗi lần Diệp Thanh Hà mà là hung thủ đều có thể thành công thoát khỏi, nếu như hung thủ là Thích Nguyên Hàm, nàng lại nghĩ cách để Thích Nguyên Hàm thành công trốn thoát, thà để mình thua.
Tất cả mọi người đều trách móc nàng: "Ghét quá, thế mà cô không theo luật chơi gì hết!"

Diệp Thanh Hà cười, "Mỗi người có cách chơi riêng của mình mà."

Chơi đến đêm, cả nhà còn không biết mệt mà muốn tiếp tục, Thích Nguyên Hàm không chống đỡ nổi nữa, muốn đi ngủ rồi, cô sắp xếp phòng cho từng người trước.

Thích Nguyên Hàm nhìn Diệp Thanh Hà vẫn đang ngồi trên sàn, cô vỗ vai của Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà liền nói: "Chị đi ngủ trước đi, không cần đợi em đâu, em chơi thêm hai ván nữa, lát nữa rồi ngủ."

Thích Nguyên Hàm đáp một tiếng được, đi lên lầu, đóng cửa lại.

Một đám người ngồi dưới bắt đầu chậc chậc, ngập mùi nha, hóa ra hai người họ ở chung phòng nha, mỗi ngày đều ngủ cùng nhau cơ.

Chậc chậc chậc.

Thích Nguyên Hàm nằm xuống chưa được lâu, Diệp Thanh Hà đã đi lên, Diệp Thanh Hà sáp đến vùi vào cổ Thích Nguyên Hàm, "Thơm quá."
Thích Nguyên Hàm vừa tắm xong, trên người vẫn còn hương sữa tắm.

Cô hỏi: "Sao em không chơi nữa?"

"Cái trò đó vốn chán ngắt, động não một tý là biết ai rồi." Diệp Thanh Hà dụi vào cổ cô, "Tối nay..."

"Đi tắm đi." Thích Nguyên Hàm đẩy nàng ra.

Diệp Thanh Hà chạy vào phòng tắm.

Thích Nguyên Hàm cũng hơi dao động, có lẽ là do bầu không khí hôm nay quá tốt, mang lại cảm giác ấm áp của gia đình, cơ thể cô bắt đầu khát vọng. Thích Nguyên Hàm đứng dậy khóa trái cửa, cô ngồi bên giường, đợi hơi lâu, cô thuận tay lấy một quyển sách lên đọc.

"Số 84 đường Charing Cross" là một quyển sách rất ấm áp, nội dung về thư tín qua lại giữa tác giả và tiệm sách, ban đầu đọc sẽ ngán, nhưng thi thoảng đọc một tờ, đôi khi mở một trang, sẽ mang đến một cảm giác thân thuộc, cảm thấy năm tháng dịu dàng, người và người, luôn có sức hút với nhau.
Thích Nguyên Hàm mở đến bức thư vào tháng 10 năm 1969, Frank Doel nói với Helene rằng, mình đã chuyển đến nhà mới, nhà mới rất đáng yêu.

Cô mở sang trang tiếp theo, phát hiện ra đã đến lời kết, bất tri bất giác cô đã đọc hết quyển sách này, cô gập quyển sách lại, Diệp Thanh Hà đã ra ngoài, Diệp Thanh Hà chỉ quấn một cái khăn tắm, không đợi được nữa mà muốn làm cùng cô, đi đến bên giường liền kéo khăn tắm xuống.

Thích Nguyên Hàm giơ tay tắt đèn, Diệp Thanh Hà nói: "Bật đi, em muốn luôn nhìn thấy chị."

Nghe vậy cả người Thích Nguyên Hàm tê dại, cảm thấy nàng sắc dục quá, cực kỳ sắc dục.

Đèn ở đầu giường không tắt, họ ôm lấy nhau mà hôn, hôn đối phương, trong phòng bật máy sưởi, không sợ lạnh, môi mút lấy môi của đối phương.

Ban đầu Thích Nguyên Hàm ngồi, sau đó để tiện cho việc hôn, Thích Nguyên Hàm quỳ hai đầu gối lên áp sát đôi môi của Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà cũng như vậy, hơi thở, cơ thể dung hòa vào nhau.
Ánh đèn vàng cam hắt xuống, rơi trên da thịt, như phủ lên một tầng mật ong ngọt ngào, Diệp Thanh Hà đưa tay, lòng bàn tay đối diện với lòng bàn tay của Thích Nguyên Hàm.

Khi mặc quần áo, Diệp Thanh Hà ghẹo Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm ngượng ngùng không ngớt, nhưng khi lột bỏ áo quần, Diệp Thanh Hà ghẹo Thích Nguyên Hàm, hôn Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm cũng sẽ chèn ép lại, muốn kiểm soát nàng.

Căn phòng cách âm tốt, không sợ người ngoài nghe thấy, âm thanh vui đùa của họ rất lớn.

Giữa chừng đang đùa đến vui vẻ, cửa đột nhiên bị gõ mấy lần, hai người sợ đến nỗi không động đậy, bên ngoài cứ gõ mãi, nói: "Thích tổng, cửa phòng khách tầng ba không mở được mà, có chìa khóa không ạ."

Thích Nguyên Hàm hít sâu một hơi, không biết có nên trả lời không, Diệp Thanh Hà cắn vào đầu gối cô, Thích Nguyên Hàm nuốt lời nói vào trong, bỏ đi, sẽ vỡ giọng.
Trong nhà có khách sẽ rất bất tiện, luôn có tiếng người nói chuyện, ban đầu họ không dám hé răng, sau đó có người lên lầu, nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, Thích Nguyên Hàm còn phấn khích hơn Diệp Thanh Hà.

Một đêm vui sướng.

Hai người về phòng sớm, ngủ lại muộn hơn tất cả mọi người, khi hai người thức dậy, mấy người Bạch Uyển Lộ đang giúp dọn dẹp phòng khách.

Đám người này cũng lăn lội được đấy, làm bẩn hết sàn gỗ nhà cô, mấy cô nhân viên rất áy náy, lau sàn giúp cô, dọn dẹp cả một buổi sáng.

Dọn sạch xong nhà cửa, đám người này mới ra về, Thích Nguyên Hàm tiễn họ ra đến cửa biệt thự, quay lại thì nhìn thấy Thẩm Dao Ngọc đang thu dọn đồ đạc, Thích Nguyên Hàm hỏi cô ấy, "Cậu phải về hả? Không phải trong nhà cậu không có gì sao?"

Thích Nguyên Hàm rất không muốn cô ấy về, nơi cô ấy mới chuyển đến, ắt hẳn chưa mua gì cả, trống không vắng lặng, một mình đón tết hiu quạnh biết bao.
Thẩm Dao Ngọc nói: "Quản lý của tớ nhận một gameshow cho tớ, giờ phải đi tham gia hoạt động cơm tết của họ này, tối đến còn có hoạt động truyền hình nữa."

Lần trước Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà làm như vậy, kéo cô ấy nổi lên theo, bây giờ bên ngoài biết được cô ấy có nhà tư bản chống lưng, điên cuồng nhét kịch bản cho cô ấy.

Thẩm Dao Ngọc lại nháy mắt, "Tớ không quấy rầy thế giới hai người cậu nữa, hai người nên đón năm mới cùng nhau thôi."

Thích Nguyên Hàm nói: "Vậy buổi tối cậu cũng phải đến ngủ chứ."

"Tổ chương trình đã sắp xếp khách sạn cho tớ, yên tâm đi, tớ sẽ không làm khổ mình." Thẩm Dao Ngọc nói.

"Vậy ngày mai cậu đến?" Thích Nguyên Hàm nói, "Không có việc bận thì cậu đến đây, năm mới tết đến, cậu một thân một mình tung tăng bên ngoài làm gì."
Thẩm Dao Ngọc vẫy tay, "Tớ kiếm tiền đó."

Cô ấy lên xe chuẩn bị chạy đi, Thích Nguyên Hàm bảo cô ấy đợi, về phòng lấy một cái hộp ra, "Hôm nay cậu không quay lại, vậy tớ đưa cho cậu trước."

"Cái gì đó?" Thẩm Dao Ngọc mở hộp.

Thích Nguyên Hàm nói: "Mở ngay trước mặt tớ không hay đâu nhỉ?"

Thẩm Dao Ngọc bỏ vào trong xe, "Được thôi, tớ mở sau lưng cậu."

Cô ấy đeo kính với khẩu trang lên, vẫy tay với Thích Nguyên Hàm, "Đi nhé."

Thích Nguyên Hàm ừm một tiếng.

Diệp Thanh Hà hỏi: "Chị tặng cái gì thế?"

Thích Nguyên Hàm nói: "Nhà."

Diệp Thanh Hà trầm mặc một lúc, "Hửm? Chị ấy sẽ nhận sao?"

Với sự hiểu biết của Thích Nguyên Hàm về Thẩm Dao Ngọc, cô ấy chắc chắn sẽ không lấy, Thích Nguyên Hàm nói: "Thu cậu ấy ít tiền hơn là được, để trong lòng cậu ấy thoải mái."

Thẩm Dao Ngọc đi rồi, nhà của Thích Nguyên Hàm vắng vẻ hẳn, chỉ còn lại cô cùng Diệp Thanh Hà.
Diệp Thanh Hà trải tấm thảm dày hai lớp ra phòng khách, Thích Nguyên Hàm đi pha hai tách cà phê, xem tivi, hôm nay đêm giao thừa, các chương trình tivi đều rất vui nhộn.

Buổi tối cũng không cần ăn cơm, Diệp Thanh Hà bưng đĩa hướng dương ra, hai người họ chậm rãi cắn, Diệp Thanh Hà ngồi trên sô pha, Thích Nguyên Hàm ngồi dưới tấm thảm, cô ngả người ra sau dựa vào đôi chân của Diệp Thanh Hà.

Diệp Thanh Hà chuyển kênh, nói: "Chị muốn tìm Thẩm Dao Ngọc sao?"

"Không tìm, chị muốn xem Gala năm mới." Thích Nguyên Hàm khá thích xem Gala năm mới, ngày trước cô không thích chơi cùng với người nhà họ Chu, chỉ mở xem Gala năm mới một mình.

Xem mãi, xem đến muộn.

Diệp Thanh Hà ghé vào tai cô nói: "Chúc mừng năm mới."

Không có kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà phấn khích lòng người, Thích Nguyên Hàm ừm một tiếng, cũng trả lời nàng một câu chúc mừng năm mới, tiếng pháo hoa vang lên trong tivi.
Con tim Thích Nguyên Hàm đột nhiên đập mãnh liệt.

Diệp Thanh Hà cúi người cắn vào tai cô, nói lần nữa: "Chúc mừng năm mới."

Lần này Thích Nguyên Hàm quay người, cô ngồi trên thảm ngẩng đầu lên, Diệp Thanh Hà ngồi trên sô pha, hai chân giang ra, Thích Nguyên Hàm chống lên đôi chân của nàng, hôn nàng.

Thích Nguyên Hàm nghĩ.

Có thể đây là sự khởi đầu của hạnh phúc.

Thích Nguyên Hàm nói: "Bảo bối, năm mới vui vẻ."

Diệp Thanh Hà sững sờ một lúc, hôn càng sâu hơn, càng kích động hơn.

...

Mùng một, Thích Nguyên Hàm không có họ hàng nào đến chúc tết, có mấy viên chức muốn đến, Thích Nguyên Hàm không muốn nhận quà, nên uyển chuyển từ chối rồi.

Đúng lúc nhà họ Chu gửi tin nhắn đến, Thích Nguyên Hàm dẫn theo Diệp Thanh Hà đến nhà họ Chu.

Mặc dù đứa trẻ nhà họ Chu đã ra đời, nhưng vẫn ở trong bệnh viện, mấy ngày nay ông cụ luôn ở bệnh viện chăm chắt đích tôn, mặt mày tươi rói, người ngoài đều nói cụ ta trẻ ra mười tuổi, nói nhà họ Chu lại leo về đỉnh cao.
Bây giờ đón tết, ông cụ mới quay về tiếp khách, con cháu quan trọng, việc kinh doanh nhà họ cũng quan trọng, với lại nhân cơ hội này, ông cụ kéo thêm mấy mối quan hệ hợp tác, lấy thêm mấy dự án, cụ ta khôn khéo lắm.

Thích Nguyên Hàm không đi làm ở nhà họ Chu, tin tức nhận được phải nhờ vào gián điệp, hiện tại gián điệp về nhà đón tết, không nắm rõ thông tin nữa, tin tức trong tay cô không hề chính xác, phải đi nghe ngóng xem, ông cụ muốn đụng vào mảnh đất nào.

Sáng dậy Thích Nguyên Hàm thay quần áo, Diệp Thanh Hà cũng lôi bộ đồ mới ra mặc, như thể đến thăm họ hàng, soi gương, hai người ra ngoài cùng xịt một loại nước hoa.

Xe chạy đến nhà họ Chu, lúc họ vào cửa có gặp Chu Vĩ Xuyên, Chu Vĩ Xuyên nhìn thấy Thích Nguyên Hàm thì mắt lập tức mở to, hôm nay hắn ăn mặc rất anh tuấn phong thái, hắn theo bản năng đi đến bên Thích Nguyên Hàm.
Khương Lâm Nguyệt nhanh tay nhanh mắt kéo hắn lại, Khương Lâm Nguyệt trừng một cái, Chu Vĩ Xuyên không dám lên tiếng nữa, bây giờ đang ở thời điểm quan trọng, hắn phải nghe lời mẹ hắn.

Thích Nguyên Hàm giữ nghi thức xã giao cơ bản, cô đem theo mấy món quà đến, cô đưa cho quản gia một phần riêng, nói: "Chú quản gia, năm mới vui vẻ."

"Vui vẻ, đều vui vẻ." Chú quản gia vui mừng, chỉ lên tầng hai rồi nói với cô, "Ông cụ trên tầng hai đó, bây giờ đang nói chuyện với thông gia."

Thích Nguyên Hàm khẽ gật đầu, đi qua đại sảnh, cô không lên tầng, cùng Diệp Thanh Hà tìm chỗ ngồi, hai người nhỏ tiếng nói chuyện.

Hiện tại sự có mặt của họ rất gượng gạo, chuyện giữa Thích Nguyên Hàm và Chu Vĩ Xuyên, mọi người đều biết đến một ít, biết rằng họ đã ly hôn, Thích Nguyên Hàm cùng tình nhân của Chu Vĩ Xuyên ở bên nhau.
Rất ảo, luôn có người dùng ánh mắt hóng hớt quan sát họ.

Diệp Thanh Hà nói: "Lát nữa chắc ông cụ sẽ gọi em lên trước."

Bây giờ Diệp Thanh Hà có thân phận cao, là người thừa kế của Twind, ông cụ chắc chắn không dám xụ mặt trước nàng.

Chỉ là thân phận của nàng chưa công bố với bên ngoài, còn có người chưa biết, nhìn thấy sắc mặt của Diệp Thanh Hà không tốt mấy, cho rằng nàng không xứng tầm.

Lúc thông gia của nhà họ Chu đi ngang qua, liếc xéo Diệp Thanh Hà một cái, ngoài miệng nói đi chúc tết ngày mùng một, thật ra là đến xem nhà họ huêng hoang, đếm thăm cháu trai ngoại của nhà họ.

Diệp Thanh Hà ngồi ở đó, đợi ông cụ từ phòng khách đi ra, ông cụ vui vì có chắt, lưng thẳng tắp, đi đến đâu cười đến đó.

Cụ ta nhìn thấy Diệp Thanh Hà, không còn khinh bỉ như lúc trước, từ xa gọi: "Tiểu thư Diệp đến rồi hả?"
Diệp Thanh Hà không thèm để ý đến cụ ta, nàng nói với Thích Nguyên Hàm: "Em định tặng cho ông ta một món quà rất to."

"Món quà to gì?" Thích Nguyên Hàm hiếu kỳ.

Diệp Thanh Hà cười, không nói.

Ông cụ đứng đó đợi nửa ngày trời, không thấy Diệp Thanh Hà qua, tự mình đi lại, trên mặt cụ ta vẫn nở nụ cười hiền từ, nói: "Ngày trước cháu không nói ra danh tính của mình, trí nhớ của tôi kém, gần đây tôi mớ nhớ ra, kỳ thật tôi có quen biết với ba của cháu, nói như vậy thì cháu và Nguyên Hàm cũng có duyên đấy."

Ông ta đang ám chỉ Diệp Thanh Hà rằng, mình đang bắt thóp nàng.

Thích Nguyên Hàm nghe thấy, chỉ cảm thấy cụ ta nói chuyện vô biên bờ bến, vừa định đáp một câu, bàn tay của Diệp Thanh Hà đã đặt lên vai Thích Nguyên Hàm, ôm lấy vai của Thích Nguyên Hàm, nói: "Chúng tôi luôn rất có duyên."
Thích Nguyên Hàm cười, xê dịch vào người nàng.

Ông cụ nhìn hai người họ, ngoài mặt thì cười, trong lòng thật ra đang nhạo báng, cho rằng hai người họ không biết xấu hổ, hai người phụ nữ dây dưa rễ má.

Diệp Thanh Hà để tay lên vai Thích Nguyên Hàm đi cả đoạn đường, khi không ai nhìn thấy, Thích Nguyên Hàm vỗ tay nàng, hơi sầm mặt nhìn nàng.

"Chị." Diệp Thanh Hà mím môi, cười với Thích Nguyên Hàm, rất xảo quyệt.

Hôm nay nàng mặc một bộ đồ trắng, áo vest nữ trắng, cùng với chiếc quần dài màu trắng, trông rất già giặn rất có khí thế.

Thích Nguyên Hàm lắc cổ, ở bên ngoài thì không xụ mặt với nàng nữa, nhịn thôi, nếu là bình thường cô đã dạy bảo Diệp Thanh Hà không biết kính trên nhường dưới rồi.

Diệp Thanh Hà càng ngày càng mặt dày, nàng vuốt tóc ra sau tai, nói: "Như thế này, mới có thể khiến những người đó biết, chị là người phụ nữ của em."
Thích Nguyên Hàm bị nàng làm cho ngượng, cô mím môi, có hơi không chống đỡ nổi những lời tâm tình ngọt ngào của Diệp Thanh Hà, quay đầu, Thích Nguyên Hàm cắn môi khẽ cười.

Hai người vui đùa cùng nhau, ngồi được một lúc, Diệp Thanh Hà dường như nhìn thấy gì đó, đứng dậy nói: "Em đi làm một việc xấu trước đã."

Thích Nguyên Hàm nhìn theo ánh mắt nàng, ừm một tiếng.

Cô biết Diệp Thanh Hà muốn đi tìm ai, Diệp Thanh Hà muốn ra tay với chú ba nhà họ Chu.

Ba người con trai nhà họ Chu, chỉ có chú ta phế vật nhất, quả hồng mà, đương nhiên phải bóp nát lúc còn mềm.

Diệp Thanh Hà đứng dậy rồi cúi đầu xuống, tay chống bên vai Thích Nguyên Hàm, nàng lấy ngón tay khẽ chạm lên đôi môi của mình, nói với Thích Nguyên Hàm: "Em muốn hút điếu thuốc, cho phép không?"

Thích Nguyên Hàm bắt chéo chân, lườm nàng, "Hút cái gì mà hút."
Diệp Thanh Hà nắm lấy một điếu thuốc, giả vờ không hiểu, nói: "Một hãng của nước ngoài..." Đang nói, nàng nhìn thấy ánh mắt Thích Nguyên Hàm âm u đi, nàng khựng lại, rồi bổ sung: "Hút thuốc tương đối có khí thế, trông em sẽ rất hư hỏng, người khác nhìn thấy sẽ sợ em."

Nàng ngậm lấy điếu thuốc trong miệng, điếu thuốc khẽ ép lên đôi môi đỏ, non mềm, như thể ép được ra nước, nàng cắn cuống thuốc, cây thuốc dài mảnh khẽ rung động.

Không biết là thuốc làm nền cho đôi môi đỏ, hay là đôi môi đỏ làm nền cho thuốc, khi nàng rũ mắt nhìn Thích Nguyên Hàm, khí thế nặng nề xuống, hơi thở âm u chèn ép người, trông rất xấu xa, hơi có dáng vẻ ngang ngược không phân rõ phải trái, rất bá đạo.

Diệp Thanh Hà nhét bật lửa vào tay Thích Nguyên Hàm, màu trắng bạc, mẫu kim loại, ở giữa có một viên kim cương nhỏ, nàng cắn thuốc, ra hiệu Thích Nguyên Hàm châm lửa cho nàng.
Thích Nguyên Hàm như bị nàng mê hoặc, đầu ngón tay lướt trên nắp trượt, lửa bùng lên, Diệp Thanh Hà liền cúi người, để thuốc chạm đến ngọn lửa.

Ngón tay của Thích Nguyên Hàm lại đè lên, bật lửa tắt, sau đó cô giơ tay ngắt gãy điếu thuốc Diệp Thanh Hà ngậm, cô vứt thuốc vào gạt tàn ở bên cạnh, nói: "Không cho em hút đấy."

Trẻ con nhà nào, giả vờ hư hỏng là hút thuốc, cái thói quen xấu gì không biết.

Phải cai.

Diệp Thanh Hà ngây người mấy giây, thở dài mà liếc cô, nàng đứng dậy cắn lấy nửa điếu thuốc kia, khóe môi chứa ý cười, khi rời đi, trông rất vui vẻ.

Nàng đứng ngay ở tủ rượu tầng một, cách Thích Nguyên Hàm không xa, nhưng ở đó rất vắng lặng, chú ba nhà họ Chu tự tìm đến đó, chú ta cảm nhận được, Diệp Thanh Hà đang nhắm vào mình.

Hiện tại thân phận của Diệp Thanh Hà thay đổi một cách chóng mặt, nếu như có thể bám vào nàng, sau này có thể tung hoành trong giới, trước đây chú ta cho rằng Thích Nguyên Hàm ngu, bây giờ mới cảm thấy Thích Nguyên Hàm giấu tài nha.
Chú ba nhà họ Chu đi đến, chú ta lôi bật lửa ra, muốn châm lửa cho Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà liếc xéo chú ta một cái, chú ta lại cất bật lửa đi.

Diệp Thanh Hà không lòng vòng, nói thẳng: "Anh trai chú có ông cụ nhà chú nâng đỡ, anh hai chú có người vợ đa mưu túc trí, còn chú thì không có gì."

Chú ba nhà họ Chu liền u sầu, còn không phải à.

Trong mắt của Diệp Thanh Hà chỉ có khinh bỉ, chú ba nhà họ Chu có thể nhìn ra, Diệp Thanh Hà tìm chú ta, hoàn toàn không phải công nhận chú ta, mà là chú ta dễ bắt chẹt, cái loại cảm giác này rất khó chịu, người khác xem chú ta là thằng ngốc, chú ta còn không thể phản bác lại.

Diệp Thanh Hà nói: "Chú tự suy nghĩ cho kỹ."

Khi nàng nhìn người khác, rất giống như ác ma rơi xuống trần gian, kề lưỡi liềm lên cổ của đối phương, rồi nói ra nguyện vọng đẹp đẽ để dụ dỗ người ta.
Diệp Thanh Hà nói: "Ông cụ nâng đỡ cho nhà con đầu, là vì nhà con đầu dễ điều khiển, Khương Lâm Nguyệt giúp đỡ nhà con thứ hai, là bởi vì nhà con thứ hai dễ điều khiển, chú suy nghĩ cho thật kỹ, có muốn được tôi lợi dụng hay không."

Nàng nói thẳng thắn, không cho chú ba nhà họ Chu thời gian bác bỏ, ngón tay nàng kẹp nửa điếu thuốc, không giống như người ta hút từng ngụm, lại trông có phần mờ ảo, cho dù đối mặt với nàng, cũng thấy không chân thật.

Diệp Thanh Hà không vội vàng nghe câu trả lời, không đợi đáp án của chú ba nhà họ Chu, nói xong là đi.

Chú ba nhà họ Chu không được nâng đỡ, là có nguyên do, trong lòng chú ta cũng rất rõ, ông cụ chê chú ta thích đàn ông, cho rằng chú ta không xứng tầm, chú ta tự thấy mình không kém gì so với nhà con đầu, nhưng chú ta có biểu hiện tốt như thế nào đi chăng nữa, ông cụ vẫn thiên vị, khinh thường chú ta.
Nếu như Diệp Thanh Hà bằng lòng ủng hộ chú ta, chú ta hệt như được thần giúp đỡ, Diệp Thanh Hà là người thừa kế tương lai của Twind, nếu như sau lưng chú ta có Twind chống đỡ, sau này ông cụ chẳng làm gì được chú ta nữa.

Chú ba nhà họ Chu khá ghét Diệp Thanh Hà, lần trước Diệp Thanh Hà hại chú ta mất hết mặt mũi, mọi người đều cho rằng chú ta là tên gay lừa gạt hôn nhân, không ngóc đầu được trong giới, về nhà còn bị vợ chửi, ngột ngạt sắp chết rồi.

Nhưng khi Diệp Thanh Hà đặt ra điều kiện, chú ta hoàn toàn không biết nên từ chối như thế nào, quá hấp dẫn, người phụ nữ này thực sự khiến người ta phát hận.

Trước mắt, chú ta bắt buộc phải làm gì đó, để Diệp Thanh Hà cảm thấy rằng chú ta vẫn còn giá trị lợi dụng, như thế thì chú ta mới có thể lấy được sự ủng hộ của Diệp Thanh Hà.