Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ

Chương 76: Em là chất gây dị ứng của chị.




Chu Vĩ Xuyên tỉnh táo lại, vẫn lao ra.

Lúc hắn đi đến bên cạnh Diệp Thanh Hà và Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm vẫn đang hôn Diệp Thanh Hà, môi dính lấy môi, trong giây lát hắn không biết nên kéo tay của ai, họ hôn nhập tâm, một cây kim cũng không chen vào được.

Cuối cùng, hắn hít sâu, kéo Thích Nguyên Hàm đến bên cạnh, hét to một tiếng vào Diệp Thanh Hà, "Con mẹ nó cô làm cái gì thế hả?"

Diệp Thanh Hà mím môi, rất kiểu hồi tưởng hương vị mà nói: "Bị vợ trước của anh cưỡng hôn đấy."

Chu Vĩ Xuyên lập tức sốt sắng, tay chỉ vào Diệp Thanh Hà, thở hồng hộc, hắn quay đầu nói với Thích Nguyên Hàm: "Em về với anh, anh xem như chưa từng thấy gì."

"Đợi đã." Thích Nguyên Hàm ngăn hắn lại, nghiêm túc hỏi: "Anh cảm thấy vừa rồi tôi hôn như thế nào?"

Cô hỏi rất nghiêm túc, dường như Chu Vĩ Xuyên mà không trả lời đúng thì cô sẽ không quay về.

Chu Vĩ Xuyên hít sâu một hơi, cạn sạch kiên nhẫn, quay đầu nói với Cảnh Hiên Hào: "Giúp với, để người của anh đưa Diệp Thanh Hà đi, tôi đưa vợ tôi về."

Mấy người mà Cảnh Hiên Hào dẫn đến vừa cao vừa to, vừa lên cái giữ lấy vai của Diệp Thanh Hà, Thích Nguyên Hàm giãy khỏi Chu Vĩ Xuyên, cô kéo Diệp Thanh Hà ra sau lưng che chở.

"Haizz, thế này phải làm sao đây, sẽ làm đau vợ cậu." Cảnh Hiên Hào không ra tay được nữa, bất lực mà nhìn Chu Vĩ Xuyên.

Chu Vĩ Xuyên đi đến, kéo vai của Thích Nguyên Hàm, "Nguyên Hàm, em bây giờ đang say, nói năng lộn xộn, em chắc chắn không biết mình đang làm gì."

"Thế hả?" Thích Nguyên Hàm liếc xéo hắn, dưới ánh mắt khẳng định của hắn, nhanh tay tát cho hắn một cái, "Tôi cảm thấy tôi rất tỉnh táo mà, tôi tỉnh táo mà muốn đánh anh."

Chu Vĩ Xuyên bị tát lệch mặt, đôi mắt hoang mang, "Nguyên Hàm, em lại vì cái thứ đồ như này mà đánh anh..."

"Chát!"

Thích Nguyên Hàm lại tát cho hắn một cái, "Tôi nhịn anh lâu lắm rồi."

Lần này đánh còn mạnh hơn, ngón tay của Thích Nguyên Hàm cũng tê, cô đứng rất vững, còn hỏi: "Muốn tôi về cũng được, anh nói xem vừa rồi tôi hôn thế nào?"

Chu Vĩ Xuyên đau rát mặt, hít sâu một hơi, hắn dỗ Thích Nguyên Hàm, nghiến răng nói: "Tốt, em hôn tốt lắm, bây giờ em có thể quay về cùng anh chưa?"

Thích Nguyên Hàm cười phì, như trêu đùa hắn mà nói: "Chu Vĩ Xuyên anh nực cười thật đấy, chúng ta đã ly hôn từ lâu rồi."

Chu Vĩ Xuyên nổi giận, giọng điệu cứng rắn, "Ly hôn thì sao, em là của anh, phải là của anh."

Thích Nguyên Hàm nói: "Anh biết tôi là ai không?"

Đúng lúc này, Chu Vĩ Xuyên nghe thấy giọng nói của Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà đang gọi điện thoại, "Đúng vậy, là chồng trước quấy rối, đối phương là Thích Nguyên Hàm, giám đốc điều hành tập đoàn Đường Nguyên, anh xem xem có thể cử cảnh sát đến nhanh được không, sau đó..."

Nàng lại liếc qua, Cảnh Hiên Hào đem người đến, "Còn có một người nữa tên là Cảnh Hiên Hào, dẫn theo ba bốn người, hình như là côn đồ, xã hội đen..."

"Đợi đã." Cảnh Hiên Hào vội nói: "Hiểu lầm rồi hiểu lầm rồi, không phải côn đồ đâu, là trợ lý của tôi, trông vẻ cao to một chút, chúng tôi lập tức đi liền."

Cảnh Hiên Hào vừa nghe thấy câu "Ly hôn", anh ta liền sững sờ, cảm thấy bản thân kiếm chuyện ba đồng.

Người ta đã ly hôn rồi, anh ta còn bắt người là không được, anh ta chỉ đến hóng chuyện, thuận lợi thì giúp một tay, không muốn chen chân vào.

Hắn vẫy tay, bảo mấy người đó xuống, oán trách Chu Vĩ Xuyên: "Hóa ra cậu đã ly hôn với vợ cậu rồi hả, thế cậu còn gọi tôi đến bắt người cái gì, thế này danh không chính, ngôn không thuận, tôi không muốn phạm pháp đâu, người anh em đi trước nhé."

Chuyện này mà làm to, là anh ta thảm đấy, đất nước đang càn quét tội phạm gắt như thế nào, anh ta không dám đi hiến mạng đâu.

Anh ta còn muốn khuyên ngăn Chu Vĩ Xuyên, gáy nhói một cái, bị một cái túi đập vào, quay đầu lại nhìn, thì thấy Diệp Thanh Hà vừa mới còn trốn sau lưng Thích Nguyên Hàm, đang giơ tay, vuốt mái tóc trước trán ra sau tai, còn túi xách trong tay nàng, rơi bên chân anh ta.

Diệp Thanh Hà nói: "Tôi là Diệp Thanh Hà, nhớ về nhà chuyển lời hỏi thăm đến cha anh hộ tôi."

Cảnh Hiên Hào đau đến nhăn nheo mặt mày, xoa xoa đầu, quay người liền rời đi.

Bây giờ chỉ còn lại một mình Chu Vĩ Xuyên, lồng ngực hắn nhấp nhô mãnh liệt, còn muốn cưỡng ép đưa người đi, muốn kéo Thích Nguyên Hàm đi.

Thích Nguyên Hàm nói: "Chỉ cần anh dám đi thêm một bước, ngày mai tôi sẽ khiến anh lên hot search. Người đàn ông phát hiện ra vợ cùng tình nhân hôn nhau, trong cơn tức giận muốn đưa vợ đi, lại bị công an bắt lên đồn."

Nói xong, cô cũng tự cười: "Tiêu đề này đủ hot chứ, bây giờ tôi muốn mua hot search luôn này."

Chu Vĩ Xuyên nghiến chặt răng, ngồi tù thì ngồi tù.

Hắn đưa tay bắt lấy Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm lại đi lướt qua người hắn, cô còn kéo theo Diệp Thanh Hà.

Hành lang dài dằng dặc, cô vừa đi vừa nói: "Ông nội gọi anh đến nhỉ, anh đúng là một thằng ngu, ông ta bảo anh đến thì anh đến. Anh có biết... ông ta đưa hết cổ phần cho bác cả của anh hay chưa."

Chuyện này Chu Vĩ Xuyên thật sự không biết, nhà hắn không tham gia yến tiếc, bởi vì ông cụ giao cho cái dự án, bố mẹ hắn bận cái này rồi.

Thích Nguyên Hàm cười nói: "Nực cười thật đấy, ông ta cho mấy người cái dự án, mấy người liền thỏa mãn, ông ta cho bác cả anh cổ phần đó, bao nhiêu cổ phần nhỉ, 56789, trong tay ông nội anh có bao nhiêu cổ phần nhỉ? Bây giờ ông ta còn đang ở trên tầng ký hợp đồng chuyển nhượng đấy."

Đến cửa thang máy, cô nhìn Chu Vĩ Xuyên, như thể đang nói, tôi cùng Diệp Thanh Hà đều có thể về rồi, anh dám không? Dám đưa chúng tôi đi không?

Chu Vĩ Xuyên giơ ngón tay, nhìn bảng điều khiển thang máy, không biết nên nhấn lên hay nhấn xuống.

Thích Nguyên Hàm chỉ lên tầng, "Ông nội anh ở trên đấy, anh muốn đưa tôi đi, hay là đến chất vấn ông nội anh đây?"

"Đồ ngu! Loại đần! Não tàn!"

Bờ môi đỏ mọng của cô khẽ động đậy, đột ngột chửi lên, ánh mắt mang theo trào phúng, "Đúng là loại ngu, anh chính là con chó của ông nội anh."

Chu Vĩ Xuyên như thể phát hiện ra bí mật kinh thiên động địa, kinh ngạc, run rẩy, nhưng lại không dám vạch mở bí mật ấy.

Ngày trước Thích Nguyên Hàm luôn nói hắn là đồ ngu.

Hắn còn tưởng đó là cách xưng hô yêu thương, lần nào cũng chìm trong hạnh phúc, bây giờ khi hắn nhìn Thích Nguyên Hàm, như nhìn thấy một người phụ nữ xấu xa đã rắp tâm âm mưu từ lâu, còn hồ ly hơn cả Diệp Thanh Hà.

Thích Nguyên Hàm luôn cầm dao chĩa vào ngực hắn.

Đúng là con mẹ nó đau thật, Chu Vĩ Xuyên khàn giọng nói: "Vợ... Nguyên Hàm, em đừng như vậy, chúng ta làm lành có được không, anh sai rồi, lần này anh sai thật rồi, Nguyên Hàm."

Thích Nguyên Hàm dựa vào tường nói: "Buồn nôn."

Thang máy chạy xuống, Thích Nguyên Hàm lạnh lùng nhìn hắn cười, rồi vẫy tay với Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà làm nũng: "Chị ơi, không đi thang máy được không ạ, thang máy anh ta nhấn, em không muốn đi."

Thích Nguyên Hàm giơ tay nhấn thang máy bên cạnh, đợi thang máy chạy xuống, cô kéo tay của Diệp Thanh Hà đi vào.

Chu Vĩ Xuyên nhìn Thích Nguyên Hàm cầm tay Diệp Thanh Hà từng bước rời đi, đã bừng tỉnh, hắn mất vợ rồi.

Thích Nguyên Hàm thật sự không phải là vợ hắn nữa.

Đều là do ông cụ hại, nếu như không phải cái ông già mãi không chết này gọi điện kêu hắn, hắn sẽ không đoạn tuyệt với Thích Nguyên Hàm, hắn và vợ hắn cũng không đi đến cái bước này.

Hắn nhấn thang máy điên cuồng, hắn phải đi gϊếŧ cái ông già vô dụng này!

Nhấn mãi nhấn mãi, hai người kia lại hôn nhau, họ ôm lấy nhau, như keo như sơn, ngọt như mật ong.

Buồn, hắn khóc.

Thích Nguyên Hàm cùng Diệp Thanh Hà ra khỏi toà nhà, lên xe của trợ lý ở ngoài, hiện tại người lái xe là Bách Dư Nhu, cô ấy đích thân chạy đến, sợ xảy ra chuyện gì.

"Không có chuyện gì, đi đi." Thích Nguyên Hàm ngồi lên ghế sau.

Bách Dư Nhu ừm một tiếng, thở phào một hơi, nói: "Ông cụ này ác thật đấy, thế mà chơi cái chiêu độc này, cô tham gia bữa tiệc chưa được mấy phút, đã có người gọi điện đến, nói là muốn lấy mười tỷ kia ra, chúng ta có nên theo kế hoạch cũ không..."

Đang nói, cô ấy không nghe thấy tiếng trả lời, quay đầu nhìn, phát hiện ra Thích Nguyên Hàm ôm Diệp Thanh Hà, môi hai người hôn lấy nhau, yết hầu cô ấy động đậy.

Cái gì thế này? Sao tự nhiên lại nhiệt tình như vậy?

Bách Dư Nhu liếc một cái, nghe thấy giọng nói của Thích Nguyên Hàm, rất bay bổng rất triền miên mà hỏi: "Kỹ thuật hôn của chị không tồi chứ?"

Đến nơi, Thích Nguyên Hàm vừa bước xuống xe, Bách Dư Nhu đã lái xe rời đi, điên cuồng chạy như bay.

Hai người Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà, môi dính lấy môi, hôn từ trên đường về đến nhà, đóng cửa lại, tựa vào cửa mà hôn, vào phòng, lại dựa vào tường mà hôn.

Cuối cùng ngã lên giường.

Thích Nguyên Hàm hôn đến khát nước, nói: "Muốn uống nước."

"Đợi đó em đi rót."

"Diệp Thanh Hà."

"Hửm?"

Diệp Thanh Hà quay đầu nhìn, nhìn thấy ánh mắt cô ửng đỏ, nước mắt không ngừng lăn dài.

Thích Nguyên Hàm kéo tay của Diệp Thanh Hà, dán lên mặt của mình, nói: "Đừng đi."

Con tim của Diệp Thanh Hà tan chảy, "Sao vậy?"

"Mau lau nước mắt cho chị." Thích Nguyên Hàm nói.

Diệp Thanh Hà sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, Thích Nguyên Hàm nhấn mạnh hơn, như thể mệnh lệnh cho nàng: "Mau lau nước mắt cho chị!"

Diệp Thanh Hà lau mặt cho cô, khẽ nói: "Sao vậy ạ? Không thoải mái chỗ nào sao?"

Thích Nguyên Hàm nói: "Diệp Thanh Hà này."

"Diệp Thanh Hà nha."

"Diệp Thanh Hà a." Cô cứ đọc cái tên này, đọc đi đọc lại, "Diệp Thanh Hà."

Diệp Thanh Hà động đậy làn môi, nghe cô gọi mà cay xót cả mắt, Diệp Thanh Hà mím môi cười, lau giọt nước mắt lăn trên má của Thích Nguyên Hàm. Nàng không dám nói chuyện, sợ kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến Thích Nguyên Hàm, cảm xúc này của Thích Nguyên Hàm đến quá đột ngột, không hề báo trước.

Thích Nguyên Hàm không nghe thấy cái mình muốn nghe, lại mạnh mẽ ép hỏi nàng, "Hỏi, em mau hỏi, hỏi chị tại sao lại buồn!"

"Tại sao ạ?" Diệp Thanh Hà hỏi.

Thích Nguyên Hàm liền nói: "Chị nhớ ba chị rồi."

"Ừm?" Diệp Thanh Hà chạm lên má của cô, Thích Nguyên Hàm nằm trên giường, "Chị muốn về nhà, rất muốn về nhà, nếu như ba chị không chết thì tốt quá, có lúc chị rất hận, hận họ sinh ra chị, lại chết sớm như vậy, nếu như không sinh chị ra thì tốt quá, chị có muốn đến cái thế giới này đâu."

Cô biết mình đang oán trách ai, biết mình không nên oán trách họ, nhưng mà không còn cách nào khác, cô buồn quá, rất muốn quay về, cực kỳ muốn.

Thích Nguyên Hàm nói: "Chị sống ở nhà họ Chu còn lâu hơn ở nhà mình nữa, đôi khi chị còn nghĩ, chị làm như thế này có đáng hay không."

"Đáng chứ, rất đáng." Diệp Thanh Hà nói: "Cho dù trước đây có như thế nào, quá khứ có ra sao, chuyện chị làm khiến chị vui, thì không cần hối hận."

Thích Nguyên Hàm cười nói: "Câu này nghe quen thật."

Diệp Thanh Hà nói: "Là chị từng nói với em mà."

Thích Nguyên Hàm nói: "Thế thì chị còn rất biết cách an ủi người khác đấy."

Một lúc sau, cô nói: "Vậy thì tại sao, lần nào chị cũng không an ủi được bản thân chứ. Tại sao chứ."

"Bởi vì, chị đang đợi em đến an ủi chị, em an ủi chị." Ngón tay của Diệp Thanh Hà nhẹ nhàng lướt dưới mắt cô, chạm đến nốt ruồi ở đuôi mắt cô.

Thích Nguyên Hàm nói: "Chị còn nói gì với em nữa?"

Diệp Thanh Hà nói: "Chị nói đợi khi em lớn, có thể vào nhà chị ở, chị có một phòng lớn, trên cửa sổ có hai chậu hoa mùa hè bất tận, chị phân cho em một chậu, còn nói chị có một chú chó tên là Tiểu Trạch..."

"Diệp Thanh Hà, chị muốn về nhà." Thích Nguyên Hàm lại khóc, cô mím đôi môi, cơ thể không ngừng run rẩy.

Cô rất kiềm chế, cắn môi, lại nói: "Xin lỗi, xin lỗi, chị đã lừa em, chị không thể đưa em về."

Diệp Thanh Hà lắc đầu, đỏ ửng mắt, nói: "Không sao, là do em không biết, không biết chị không còn nhà nữa..."

Cảm xúc của Thích Nguyên Hàm dâng trào tột độ, cô khóc một lúc, lại cười lên, nói: "Cái tát kia, khiến chị sảng khoái thật sự."

"Nếu như chị thích, còn có thể tát thêm cái nữa." Diệp Thanh Hà nói, "Em bắt anh ta lại đây, cho chị đánh chết, được không?"

"Không cần." Thích Nguyên Hàm không muốn nhìn thấy Chu Vĩ Xuyên, cô muốn nhìn Diệp Thanh Hà.

Trong phòng không bật đèn, tầm mắt cô mông lung, không nhìn rõ Diệp Thanh Hà, cô giơ tay ôm lấy mặt của Diệp Thanh Hà, hỏi nàng: "Đã lau sạch nước mắt trên mặt chị chưa?"

Diệp Thanh Hà rút tờ khăn giấy, "Sạch rồi."

Thích Nguyên Hàm có thể nhìn rõ nàng rồi.

Diệp Thanh Hà luôn ngồi ở bên giường cô không đi, đôi mắt ửng hồng, Thích Nguyên Hàm nói: "Hôn chị."

Diệp Thanh Hà nghiêng người hôn lên trán cô.

Thích Nguyên Hàm nói: "Phải hôn môi mới đỡ được."

Diệp Thanh Hà lại hôn môi cô.

Thích Nguyên Hàm lại nói: "Cằm."

"Cằm, cổ đều hôn một cái."

Nửa người của Diệp Thanh Hà đè lên, Thích Nguyên Hàm muốn hôn ở đâu, nàng liền hôn ở đó, chỉ cần Thích Nguyên Hàm có thể vui vẻ, Thích Nguyên Hàm lại chỉ vào ngực mình, "Còn có ở đây, ở đây mà vui lên thì tốt quá."

Thích Nguyên Hàm lúc thì khóc, lúc thì cười, lúc lại cảm thấy ngọt ngào, nói: "Hôm nay vui quá, thật sự vui quá đi."

Diệp Thanh Hà giơ tay lau nước mắt cho Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm nghiêng người, nắm lấy tay của Diệp Thanh Hà, nói: "Diệp Thanh Hà, chị thật sự rất vui."

"Ừm, em cũng vui." Diệp Thanh Hà nói.

Thích Nguyên Hàm nói: "Vậy tại sao em không khóc?"

Diệp Thanh Hà còn đang nghĩ xem nên nói như thế nào, Thích Nguyên Hàm đã nói: "Em phải lau nước mắt cho chị, đúng không?"

"Đúng vậy."

Diệp Thanh Hà cởϊ áσ khoác, nằm xuống giường cùng cô.

Một giây trước, Thích Nguyên Hàm còn là chị gái mãnh mẽ muốn tát Chu Vĩ Xuyên, cực kỳ ngầu, nhưng chỉ trong một khoảng khắc, cô liền mềm mại, cũng không thể nói là mềm mại, mà là gỡ bỏ phòng bị, lột đi vẻ ngoài cứng cáp, bắt đầu tùy ý phóng túng cảm xúc của mình.

Diệp Thanh Hà hôn cô, ngẩng đầu nhìn giọt lệ lăn tăn trong mắt cô, hỏi: "Ngày trước chị có khóc như vậy không?"

Thích Nguyên Hàm nói chưa từng.

Diệp Thanh Hà nói: "Thế giới không đẹp đẽ, nhưng sau này chị sẽ có em."

"Câu này hay thật." Thích Nguyên Hàm lầm bầm.

Yên lặng, trong phòng không bật đèn, màn đêm nuốt trọn con người, Thích Nguyên Hàm lại khụt khịt một tiếng, nói: "Đừng nói với người khác là chị đã khóc."

"Biết rồi, yên tâm, ngoắc tay với chị."

...

Ngày hôm sau, Thích Nguyên Hàm tỉnh dậy với cái đầu đau như búa bổ.

Cô chống tay ngồi đậy, cảm giác sau gáy như bị người ta dùng gậy đập vào, nhức nhói, đau đến nỗi cô không ngẩng đầu được, mất nửa ngày trời mới phản ứng lại.

Diệp Thanh Hà mở cửa bưng một ly nước mật ong vào, nói: "Hôm qua bảo chị uống thuốc giải say, chị không uống, bây giờ thì hay rồi, đau đầu không."

"... Hơi hơi." Thích Nguyên Hàm thở hắt ra, loại cảm giác này thật khó chịu, đau lan ra cả vùng gáy, cô lắc đầu hoạt động cổ, vừa hoạt động một cái, lại đau nhói mà chỉ có thể cau mày.

"Chị đi đánh răng đã, lát nữa rồi uống." Thích Nguyên Hàm đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, đi đến cửa, vịn lên khung cửa nghĩ ngợi một lúc, quay đầu nhìn Diệp Thanh Hà, hỏi: "Chị vừa định làm gì?"

Diệp Thanh Hà cười nói: "Chị nói là phải hôn em."

Được đấy.

Say rượu chết người thật đấy, mới mấy giây mà quên sạch sành sanh.

Thích Nguyên Hàm đứng trong phòng tắm một lúc, sau đó nhìn cây đánh răng ở trên bàn, nhớ ra là phải làm gì rồi, cô cầm lên đánh răng.

Đánh răng rửa mặt xong ra ngoài, đỡ hơn chút.

Dùng bữa sáng ở trong phòng, Diệp Thanh Hà chuẩn bị cả buổi sáng, cháo và trứng rán, Thích Nguyên Hàm ngồi trên ghế, nghĩ đến chuyện hôm qua, giả vờ bình tĩnh hỏi: "Hôm qua chị không làm gì đâu nhỉ, mấy chuyện sau khi uống say chị không nhớ rõ lắm, luôn cảm thấy hình như chị đã làm gì đó, nhưng lại không nhớ ra."

Thật ra có nhớ xíu xíu, nhớ là mình hình như đã cưỡng hôn Diệp Thanh Hà, về sau thì cô không nhớ...

Diệp Thanh Hà cầm dao cắt trứng, nghe thấy, nhìn Thích Nguyên Hàm, nàng bỏ trứng vào trong miệng chậm rãi nhai, Thích Nguyên Hàm có hơi vội mà gõ vào đĩa, "Nói mau."

"Chỉ là phát hiện ra một mặt khác của chị." Diệp Thanh Hà nói.

Thích Nguyên Hàm hỏi: "Khác chỗ nào?"

"Chị thật sự quên sạch rồi?" Diệp Thanh Hà ngờ vực nhìn cô.

Thật sự không nhớ cái gì cả.

Diệp Thanh Hà cảm thán: "Vậy thì tiếc quá, hôm qua chị hôn em đến không thở nổi."

"... Ồ." Vậy còn được.

Diệp Thanh Hà lại nói: "Trước mặt Chu Vĩ Xuyên."

"..."

Thích Nguyên Hàm suýt nữa bị nghẹn trứng, cô bưng ly sữa uống.

Diệp Thanh Hà còn nói: "Còn mắng anh ta là đồ ngu đồ não tàn, còn nói anh ta là một tên đần, anh ta ngu như vậy, không biết có phải do mẹ anh ta sinh ra không."

"Khụ khụ khụ khụ!" Thích Nguyên Hàm đã bị sặc.

"Ồ, đúng rồi, chị còn tát cho anh ta một cái... còn nói..."

"Được rồi." Thích Nguyên Hàm ngắt lời nàng, đủ rồi, cô đã không muốn nghe nữa.

"Để em nói để em nói, em còn chưa nói xong." Diệp Thanh Hà còn muốn tiếp tục, nàng kể cực kỳ rõ từng chi tiết một, đầu ngón chân của Thích Nguyên Hàm dính chặt lên đất, xấu hổ quá đi mất.

Cô nghiến răng hỏi: "Còn gì nữa?"

Diệp Thanh Hà nói: "Còn có, chị hôn em trước mặt Bách Dư Nhu."

Ăn xong miếng cuối cùng, cổ của Thích Nguyên Hàm còn mỏi hơn, có lẽ là xấu hổ nhưng chỉ đành cam chịu, cô nói: "Vậy lúc đó biểu hiện của chị như thế nào."

"Rất ngầu, rất mạnh mẽ, công bùng nổ, nhất là khi hôn em."

"... Ồ." Chỉ cần hình tượng chưa sụp đổ, thì vẫn có thể chấp nhận được, cũng không tệ lắm nhỉ.

Buổi sáng, Thích Nguyên Hàm giống như luyện công, luôn hít sâu, hít đến đan tiền, vận khí đến khi mặt không còn đỏ, cô mới lên xe của Diệp Thanh Hà đi làm.

Vẫn là con Jeep Wrangler màu đỏ, đỗ trong làn tuyết mùa đông rất lóa mắt, Thích Nguyên Hàm nhìn nó tự nhiên có cảm giác thân thuộc, đưa tay sờ lên, nói: "Chiếc xe này không bị tịch thu hả?"

Diệp Thanh Hà nói: "Đây là xe em tự mua. Trước khi đến núi Thọ Nam, không phải em đã để Jeep Wrangler ở nhà bạn rồi sao, sau đó họ nói bảo trì hộ em, nên không chạy về giúp em, mấy ngày trước, em đi lấy xe đó."

Xe được đánh bóng, ánh nắng chiếu rọi vào phản ra ánh sáng, Thích Nguyên Hàm cúi người ngồi vào ghế sau, Diệp Thanh Hà lái xe, hỏi: "Sao không ngồi ở đằng trước."

Thích Nguyên Hàm nói: "Đau đầu, ngồi sau có thể dựa lưng nghỉ ngơi lúc."

Say rượu cũng hại người quá.

Thích Nguyên Hàm xoa huyệt thái dương, ký ức hôm qua đứt quãng, ngắt từng đoạn. Thích Nguyên Hàm nghĩ ngợi một hồi, đầu đau, liền dừng nhớ lại, ngón tay rơi lên gáy mà xoa bóp.

Đến văn phòng, Thích Nguyên Hàm gỡ khăn quàng cổ xuống, một lúc sau thì Bách Dư Nhu đến đưa tài liệu.

Thích Nguyên Hàm biết cô ấy muốn cười nhạo mình, liền đánh đòn phủ đầu, Thích Nguyên Hàm giở tài liệu xem, giọng điệu nghiêm túc nói: "Cô đừng cười, tôi biết là hôm qua tôi rất ngầu, rất công, cô không cần ngạc nhiên quá."

Sách chiến lược "Tôn Tử binh pháp" có nói: Chỉ cần bạn không ngượng, thì người ngượng sẽ là người khác.

Người cổ đại sẽ không lừa tôi.

Thích nguyên Hàm ngẩng đầu, thì nhìn thấy khóe miệng co rúm của Bách Dư Nhu, Bách Dư Nhu nói: "Có phải chị muốn tôi khen chị một câu, kỹ thuật hôn của chị thật tốt không."

Câu này nghe quen đến lạ, Thích Nguyên Hàm nói: "Cái này thì không cần."

Bách Dư Nhu trề môi, đưa tài liệu cho Thích Nguyên Hàm, nói: "Cô uống rượu thật sự uống..."

Cô ấy không nghĩ ra được cách nói phù hợp, còn đang suy nghĩ, Thích Nguyên Hàm đã trực tiếp gật đầu, nói: "Cảm ơn đã khen."

Bách Dư Nhu hít sâu một hơi, "Xem cái này đi, hôm nay nhà họ Chu đến giục, bảo chúng ta trả tiền vốn cho họ."

"Đối phó thêm mấy ngày nữa." Thích Nguyên Hàm nói.

"Đối phó không nổi, trong thời gian quy định, chúng ta mà không trả tiền vốn cho họ thì sẽ phạm pháp, là phải ra tòa đó." Bách Dư Nhu nói.

Đúng là vậy, mười tỷ đâu phải con số nhỏ.

Thích Nguyên Hàm nói: "Cô có thể trì hoãn thêm mấy ngày?"

Bách Dư Nhu nói: "Nhiều nhất là hai ngày, còn kéo dài thêm nữa sẽ gây bất lợi cho chúng ta."

"Được, thêm hai ngày nữa, bóp giá lần cuối." Thích Nguyên Hàm cầm tài liệu, đứng dậy định đi họp, Bách Dư Nhu không động đậy, Thích Nguyên Hàm quay đầu nhìn cô ấy, nói: "Lề mề cái gì? Mau đi chuẩn bị đi."

"Cô đi như thế này?" Bách Dư Nhu đánh giá Thích Nguyên Hàm một lượt từ trên xuống dưới, "Ít ra cũng phải quấn cái khăn, cùng lắm thì, cô thắt cái cavat."

Thích Nguyên Hàm cảm thấy khí chất của mình không tồi, sửa sang quần áo nói: "Không cần đầu, bây giờ tôi là giám đốc điều hành."

Bách Dư Nhu giơ ngón tay cái lên, "Được, cô ngầu lòi."

Cuộc họp lần này, xoay quanh vấn đề quỹ đầu tư, khoản tiền này không thể cứ đưa cho ông cụ như vậy, mười tỷ, bỏ ra rất đau, rất không nỡ.

Thích Nguyên Hàm chủ trì cuộc họp, cô hiếm khi ở công ty, bình thường tiếp xúc rất ít với nhân viên, nhân viên công ty vẫn rất phục cô, cả quá trình đều nhìn cô, nhìn không chớp mắt.

Trong chốc lát cô lại không quen, ngày trước cô ở tập đoàn Chu thị đều ngồi ở ghế cuối, đột nhiên ngồi lên ghế chính, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô, áp lực rất lớn.

Cuộc họp kết thúc, sự hăng hái trên người Thích Nguyên Hàm đã tản bớt, cô quay về văn phòng ngồi một lúc, chuẩn bị đi ăn trưa, đứng ở kính sát trần một lát, lại nhìn thấy xe của Diệp Thanh Hà, nhận ra nàng luôn ở đây chưa rời đi.

Thích Nguyên Hàm khoác áo vào rồi đi xuống, đến tầng một, Diệp Thanh Hà chui từ xe ra, Thích Nguyên Hàm gỡ khăn quàng cổ đưa cho Diệp Thanh Hà.

Diệp Thanh Hà quay đầu nhìn cô, tay chạm lên cổ cô, "Đợi đã, em xem cổ chị bị gì, sao lại đỏ hết lên rồi?"

"Chắc là dị ứng." Thích Nguyên Hàm kéo áo xuống cho nàng nhìn, mình thì soi gương trên xe, đỏ một vùng thật.

Thích Nguyên Hàm không thấy ngứa, nhưng mà chỗ này có chỗ kia có, nhìn thấy mà sợ, nhíu mày, nói: "Chắc là bị dị ứng rồi, sau này vẫn nên không uống rượu nữa."

Diệp Thanh Hà lo lắng nói: "Chị đừng cựa, em chở chị đến bệnh viện, khám xem, có vấn đề gì."

Thích Nguyên Hàm về cơ bản là không uống rượu, không dự bị thuốc dị ứng, chỉ đành đến bệnh viện khám xem sao, cô gật đầu.

Cô ngồi ở ghế phụ lái, điện thoại kêu ting ting, pin chỉ còn 5%, cô mở chế độ tiết kiệm pin, đúng lúc này nhìn thấy tin nhắn của Tiểu Chu gửi đến.

Thích Nguyên Hàm vừa gõ chữ xong, màn hình điện thoại đã tối om, hết pin rồi, đợi đến khi gặp đèn đỏ, Thích Nguyên Hàm đưa điện thoại cho Diệp Thanh Hà, bảo nàng sạc hộ.

Diệp Thanh Hà hỏi: "Ai gửi tin nhắn đến đó?"

Thích Nguyên Hàm nói: "Tiểu Chu, nói với chị chuyện của tập đoàn Chu thị."

Đến bệnh viện, hai người xếp hàng một lúc thì vào phòng chẩn đoán, bác sĩ hỏi chất gây dị ứng là gì, hỏi xong thì nói: "Cô thế này không giống với triệu chứng bị dị ứng, trước tiên cứ xét nghiệm máu thường quy đã, tôi xem kết quả xem có nguyên nhân khác hay không."

Nửa tiếng sau quay lại, bác sĩ cầm tờ kết quả, trông thấy cô ta đẩy gọng kính nơi cánh mũi, nói: "Cô... hôm qua có chung phòng không?"

Thích Nguyên Hàm không nhớ rõ lắm, còn rất ngượng ngùng, khóe mắt liếc nhìn Diệp Thanh Hà, sau đó nói: "Không có."

"Làm gì có khả năng đó, cô là xuất huyết dưới da, cũng không biết chú ý chút, trên cổ nhiều mao mạch như vậy, sao có thể tùy tiện như vậy?"

Thích Nguyên Hàm không hiểu cho lắm, hỏi: "Xin lỗi, tôi lâu rồi không bị dị ứng, phải uống thuốc gì?"

Bác sĩ nhìn cô, nói: "Cho dù đã nhiều năm không ấy ấy, cũng không thể... cô, cô đây là dấu hôn!"

"..."

Có lẽ là bác sĩ cả đời này chưa từng gặp cái chuyện nào cạn lời như vậy, rất bất lực mà nói: "Có cần kê đơn thuốc nữa không? Tan nhanh hơn chút."

.

.

.

Sang năm mới vẫn chưa xong truyện 🤣 Chúc mọi người năm mới vui vẻ.