Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ

Chương 100: Kẻ mù và ngôi sao.




Ngày làm việc, khách hứa trong quán cà phê không nhiều.

Quy mô quán không lớn mấy, hai người ngồi đối diện nhau, trên bàn không có đồ trang trí gì đặc sắc, ngẩng đầu hay cúi đầu cũng chỉ nhìn thấy khuôn mặt của nhau.

Chỉ với khoảng thời gian của một tháng, cách trò chuyện và bầu không khí bên nhau đã thay đổi.

Thìa cà phê khuấy hai vòng trong ly, Thích Nguyên Hàm bưng lên, cà phê nóng quá, cô đặt xuống, nói: "Tôi biết em vẫn còn thích tôi, nhưng em không cần cứ phải hạ thấp bản thân mình như vậy."

Diệp Thanh Hà không ngờ cô sẽ nói câu này, kìm nén rất lâu, nàng mới nói: "Nhưng em không thể không thích chị, rất thích, em cũng không biết vì sao lại thích chị, chị lạnh lùng với em, chị sẽ là ánh trăng không với tới được, em khăng khăng phải giữ lấy; chị dịu dàng với em, thì sẽ là bông hoa hồng đỏ rực, em muốn quấn lấy chị, muốn ôm lấy chị."


Nàng nói rất nghiêm túc, lọt vào trong tai, tựa như những lời âu yếm chí mạng, Thích Nguyên Hàm đã từng nghe qua rất nhiều câu yêu thương, từng nghe rất nhiều tràng tỏ tình ngọt ngào, nhưng chưa từng chứng kiến một tình yêu cháy bỏng, chân thành đến như vậy.

Thích Nguyên Hàm thở dài, cô hạ thấp giọng, nói: "Không phải chị không cho em thích chị, càng không phải bảo em dừng yêu chị, em thích ai, là tự do của em. Chị chỉ muốn nói với em rằng, thích một người không giống như em, cho dù thích ai em cũng phải lý trí, phải chia cho mình một chút yêu, trước khi yêu người khác thì phải yêu bản thân mình."

Diệp Thanh Hà nhìn cô, trong mắt đượm ý cười, nói: "Chị không bảo em đừng thích chị sao? Vậy em còn có thể tiếp tục thích chị chứ?"

Thích là tự do của bản thân.

Thích Nguyên Hàm gật đầu, "Sau này đối tốt với bản thân hơn chút, cho dù chúng ta không bên nhau, em cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt, không phải sao?"


Lúc đó cô quá thất vọng về Diệp Thanh Hà, có rất nhiều lời chưa kịp nói ra, bây giờ bù đắp cho nàng, mình cũng có thể yên tâm.

Diệp Thanh Hà nghe xong mắt sáng ngời, Thích Nguyên Hàm còn quan tâm nàng, chắc chắn là không buông nàng được.

Nàng chân thành nói: "Em sẽ yêu thương bản thân." Nàng cười nói, rất vui vẻ, có thể yêu Thích Nguyên Hàm chính là phần thưởng lớn nhất, chính là biểu hiện cho việc yêu bản thân. Bản thân lý trí hơn, sẽ không làm tổn thương Thích Nguyên Hàm, chính là yêu bản thân.

Nàng bày ra dáng vẻ nghe lọt tai, nghiêm túc ngoan ngoãn.

Thích Nguyên Hàm nhấp một ngụm cà phê, nói: "Lần trước em nói rằng không có thời gian giải thích, bây giờ em nói xem phải làm như thế nào."

Diệp Thanh Hà nói cho cô nghe kế hoạch của mình, việc này bảo phức tạp cũng rất phức tạp, nói đơn giản thì cũng đơn giản cực kỳ, chỉ nằm ở cái chữ "lừa" mà thôi, Diệp Thanh Hà nói: "Bọn họ không lấy được Twind đâu."


"Tại sao?" Thích Nguyên Hàm hỏi, "Bây giờ cả thế giới đều đang đợi em thừa kế Twind, em không muốn thừa kế Twind hả?"

Diệp Thanh Hà không muốn thừa kế Twind, người ngoài cũng chẳng can thiệp vào được, mỗi người đều có sự lựa chọn của bản thân, Thích Nguyên Hàm lại không cho rằng nàng không thừa kế Twind thì rất đáng tiếc, chỉ là hy vọng em ấy đừng hối hận.

"Đó là bọn họ tưởng rằng Đoàn Cự Phong sẽ chết, em thấy á, Đoàn Cự Phong chắc chắn không chết đâu, ngày nào ông còn, ngày đó em sẽ không thừa kế Twind, bọn họ muốn thì lấy đi, mặc dù em không biết họ làm bất động sản, muốn có một công ty đầu tư thì có gì." Diệp Thanh Hà nhấp một ngụm cà phê, cười ranh ma, dường như đang chơi đùa tất cả mọi người, "Chị ơi, chị đoán xem trong tay em có bao nhiêu cổ phần rồi, của nhà họ Chu ấy."
Thích Nguyên Hàm không đoán ra, bởi vì Diệp Thanh Hà mà điên lên, đến cô còn sợ.

Có điều cô biết tại sao những người kia dám đổi cổ phần, bởi vì họ chỉ là cổ đông của nhà họ Chu, sớm muộn gì cũng bị nhà họ Chu ngấm ngầm đoạt sạch quyền lợi, bọn họ chỉ muốn tiền, thật sự làm dự án vẫn chỉ có nhà họ Chu thôi.

Tuy nhiên, nhà họ Chu cũng xem những người này như công cụ, ở đâu cần thì chuyển sang đó.

Diệp Thanh Hà mong ngóng nhìn cô, dường như rất hy vọng cô hỏi thêm, nàng nắm lấy ly cà phê, hy vọng dè dặt mà hỏi: "Chị cho rằng em sẽ thành công chứ?"

Trong câu hỏi này, những ẩn ý rất nhiều.

Tựa như đang nói: "Chị cho rằng em sẽ thay đổi tốt hơn chứ?"

Diệp Thanh Hà nói lại lần nữa: "Em thấy em có thể thành công."

Thích Nguyên Hàm không hỏi, cái gai nơi tim không rứt ra nhanh như vậy.
Cô cũng không đối diện với ánh mắt của Diệp Thanh Hà, chỉ nói: "Nếu như em muốn đến thăm mèo, có thể đến thăm, hẹn trước là được."

"Hửm?" Diệp Thanh Hà siết lấy ly cà phê, không hiểu ý cô cho lắm, mất một lúc sau, mới nói: "Là em có thể đến nhà chị sao?"

Thích Nguyên Hàm nói: "Ý của chị là, em có thể đón mèo về, ví dụ như một tuần đón một lần, hoặc là một tháng, tùy vào lịch trình của em, mèo vốn là em nhặt về, em cũng từng nuôi, mặc dù lúc em đi không mang theo, nhưng mà nói theo pháp luật, được tính như là tài sản chung của chúng ta."

Tài sản chung.

Cách nói này có hơi kỳ quái.

Chính Thích Nguyên Hàm cũng nhận thức được vậy, cô liếc qua Diệp Thanh Hà ở đối diện, phát hiện ra khóe môi nàng mang nụ cười, dường như rất hài lòng với cách nói này.

Hai người phân biệt rõ ràng, không có bất kỳ sợi dây ràng buộc nào, đối với Diệp Thanh Hà, như thế mới là đau khổ, nàng hy vọng giữa họ có dây dưa, cho dù là một sợi dây tơ cũng được.
Diệp Thanh Hà: "Như vậy thì tốt, chỉ là mèo không thể đổi nơi ở thường xuyên, chúng quen sống một chỗ, đổi đi đổi lại không tốt đâu."

Thích Nguyên Hàm gật đầu, Diệp Thanh Hà quan sát vẻ mặt của cô, rồi nói: "Nếu như chị không phiền, em có thể đến nhà chị thăm một lúc không, chị xem lúc nào chị rảnh."

Thích Nguyên Hàm mà bận, chỉ có tối mới ở nhà, dạo gần đây mèo phẫu thuật, rất khó chăm sóc, cô ngẫm nghĩ giây lát, "Thứ bảy chủ nhật em đến đi, lúc đó chị có việc bận, mật khẩu nhà vẫn chưa đổi."

Diệp Thanh Hà nói vâng, nàng vân vê chiếc ly, khóe môi chứa ý cười, sau đó đặt ly cà phê xuống, hai tay đan vào nhau chống cằm, khôi phục lại sự hoạt bát của ngày trước, ánh mắt trở nên nóng bỏng như cũ.

Đây mới là nàng của thường ngày, nhiệt tình, bốc mùi lẳиɠ ɭơ, giống như tách cà phê trong tay Thích Nguyên Hàm, nóng hổi, có thể nhìn thấy lờ mờ vài giọt sương trắng.
Diệp Thanh Hà không làm gì cả, chỉ muốn ngắm nhìn cô.

Thích Nguyên Hàm còn rất no, uống cà phê không được nhiều, cô đặt ly cà phê xuống, ánh mắt liếc ra ngoài cửa sổ, thói quen rất đáng sợ, cô là người khiêm tốn nhiều thế nào chứ, cái không thích nhất chính là ánh mắt chăm chú nhìn của người khác.

Vào khoảnh khắc này, cô luôn bị Diệp Thanh Hà nhìn chằm chằm, nhưng cô lại thấy yên lòng, cảm nhận được sự yên ắng của dòng thời gian có thể không bị người khác quấy rầy.

Hai người đều không nói chuyện, dòng người đi qua đi lại bên ngoài cửa sổ, cà phê trong ly đã nguội lạnh, Thích Nguyên Hàm đứng dậy nói: "Chị phải về rồi, mèo vẫn còn ở trên xe, chị không yên tâm."

"Hửm?" Diệp Thanh Hà vẫn chưa hồi thần, ngẩng đầu nhìn Thích Nguyên Hàm ngây ngốc, bất giác đưa tay ra níu lấy tay áo Thích Nguyên Hàm, "Ngồi thêm lúc nữa, đừng đi mà."
Con tim Thích Nguyên Hàm nhảy nhót, lật tay lại cho nàng nhìn đồng hồ, "Không còn sớm nữa, em cũng về sớm chút."

Diệp Thanh Hà siết chặt tay, cánh tay áo màu đỏ sẫm in hằn thêm vài nếp nhăn, nàng vân vê cúc áo phía trên, sau cùng vẫn buông tay ra.

Vừa buông tay, nàng cũng đứng lên theo.

Hai người nối tiếp nhau đi ra ngoài, Diệp Thanh Hà đi đằng sau cô, tựa như một cái đuôi nhỏ, Thích Nguyên Hàm ngó xem mèo trước, chắc là nghiệp quật dữ lắm rồi, chú mèo bé bỏng đã ngủ say trong chiếc lồng.

Thích Nguyên Hàm không vuốt ve nó, liếc một cái rồi đóng cửa xe, ngồi lên chiếc ghế lái phía trước, cô đợi một lát, Diệp Thanh Hà lái xe chạy ra trước, cô mới chậm chạp theo sau, ở ngã rẽ phía trước, hai chiếc xe chia đôi đường.

...

...

Thích Nguyên Hàm ở nhà với chú mèo cả ngày, chú mèo nằm bò cả ngày không ăn gì cả, ngày hôm sau Thích Nguyên Hàm phải đi làm, sợ mèo chạy lung tung nên cô cho mèo vào lồng, còn để một ít đồ có thể ăn được vào trong.
Cô vừa đến công ty đã nhận được tin nhắn của Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà hỏi cô xem có thể đến thăm mèo được không.

Thích Nguyên Hàm không trả lời tin nhắn, mấy ngày này Diệp Thanh Hà chưa từng gửi tin nhắn cho cô, tin nhắn nào cô cũng xem, nhưng không hề trả lời Diệp Thanh Hà.

Cô vừa đến cổng công ty, Bách Dư Nhu đã cầm tài liệu vẫy vẫy với cô, rất vui vẻ nói, "Hôm nay không phải đi làm, lát nữa cùng đi nghiệm thu dự án nhà phương Tây đi, kết thúc dự án nhà phương Tây, chiều thì sang khu phía Đông, ở đó có mảnh đất xây dựng mới ra lò, chúng ta có thể ra tay giành rồi."

"Dự án lớn sao?" Thích Nguyên Hàm nhận lấy tài liệu hỏi.

"Đúng vậy, liên quan đến biệt thự, sau khi lệnh cấm biệt thự được ban ra, không phải rất nhiều khu công nghiệp khai thác đã cải cách sao, dự án này có liên quan đến việc này, chúng ta đi tiếp nhận công trình đang xây dựng của người khác, tình hình đại khái giống với Tần thị."
Thích Nguyên Hàm hỏi: "Cô quen người bắt đầu dự án hả?"

"Ừm, có nhớ cái công ty lừa tôi đợt trước không, đây chính là dự án lớn trong tay cái công ty đó, tích góp mấy năm rồi, giờ không có tiền làm, tung ra cho người khác. Tôi vốn nhắm đến cái dự án này, tôi nắm chắc như lòng bàn tay." Bách Dư Nhu nói.

Công ty ngày trước vỡ nợ, bây giờ có thể giẫm đạp lên, đúng là đáng ăn mừng.

Thích Nguyên Hàm nói: "Bây giờ cùng đi ăn cơm, tôi mời."

Bách Dư Nhu giơ tay ra hiệu chữ ok, Thích Nguyên Hàm đẩy cửa văn phòng ra, cười nói: "Hôm nay cô dịu dàng thế, thế mà lại không đá đểu tôi."

Bách Dư Nhu xì một tiếng, "Tâm trạng tôi tốt."

Thích Nguyên Hàm bảo cô ấy đợi một lúc, mình thì mở máy tính, cúi đầu tìm kiếm tư liệu, nói: "Mấy ngày sắp tới tôi không đến công ty, tiết thanh minh, tôi phải đi thăm ba."
Bách Dư Nhu nói một tiếng được, đang tính rằng mình cũng mua bó hoa đến đó cúng lễ, cô ấy đứng dậy chống tay lên bàn, nhìn Thích Nguyên Hàm tìm kiếm tư liệu, khó hiểu nói: "Đây là mấy dự án mới ra gần đây, cô xem cái này làm gì?"

Thích Nguyên Hàm lướt từng cái một, chọn ra vài tài liệu đã lưu, "Sau này tôi định làm mấy cái dự án này."

Bách Dư Nhu đi đến đằng sau cô, cúi đầu xuống xem, không tán thành mấy mà nói: "Mấy cái này có độ khó tương đối cao, với lại sức cạnh tranh lớn lắm, không nằm trong phạm vi chúng ta tiếp cận được, nếu như không làm nổi, tổn thất rất lớn."

"Những dự án này cứ để tôi." Thích Nguyên Hàm nói, "Cô cứ lo cái trong tay cô trước, đến lúc đó tôi cử vài người đi là được."

"Cô tự làm? Một mình cô?" Ngày trước họ giành dự án, đều là hai người hợp tác với nhau, Bách Dư Nhu nhíu mày, cô ấy đọc kỹ mấy dự án mà Thích Nguyên Hàm chọn ra, sau đó nói, "Không phải cô muốn làm dự án, cũng không phải muốn giành dự án, mà là muốn gây chuyện với nhà họ Chu, những cái này đều liên quan đến nhà họ Chu nhỉ?"
Thích Nguyên Hàm trầm mặc giây lát, ừm một tiếng.

Nụ cười trên mặt Bách Dư Nhu tắt ngúm, "Để tôi đoán xem, cô muốn quấy nhà họ Chu, thu hút sự chú ý của ông cụ, để ông ta đối đầu với cô, câu giờ cho Diệp Thanh Hà."

Thích Nguyên Hàm nói: "Chỉ kéo dài thêm một khoảng thời gian thôi."

"Thế nên, cô vẫn còn tin em ta hả?" Bách Dư Nhu nói, "Cô không sợ em ta cố ý sao, em ta cố ý làm mấy việc này để mê hoặc cô, để cô đối chọi với nhà họ Chu, đợi nhà họ Chu nuốt chửng công ty của cô, rồi em ta mới nuốt luôn nhà họ Chu. Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn, em ta gϊếŧ hết, còn cô sẽ thành vật sở hữu của em ta."

Người ngoài đồn thổi rất nhiều, Diệp Thanh Hà từng nói rằng, nếu như nàng không theo đuổi được Thích Nguyên Hàm, thì sẽ giam cầm Thích Nguyên Hàm. Một kẻ điên thì chuyện gì cũng làm được.
Thích Nguyên Hàm nói: "Trước mắt đây là cách duy nhất có thể ngáng chân nhà họ Chu, ngày trước tôi cũng vạch kế hoạch như vậy, chỉ là tạm ngưng do xảy ra việc ngoài ý muốn."

"Cô tin tưởng em ta có thể thành công như vậy sao?" Bách Dư Nhu quay đầu nhìn Thích Nguyên Hàm, đây là lần đầu tiên cô ấy gần Thích Nguyên Hàm như vậy.

Thích Nguyên Hàm lắc đầu, nói rất nghiêm túc, rõ ràng từng chữ một, "Tôi chỉ câu giờ hộ em ấy, chỉ là kéo dài thời gian mà thôi."

Bách Dư Nhu thở hắt ra, cầm con chuột trên bàn lên, đọc kỹ mấy cái dự án mà Thích Nguyên Hàm chọn ra, nói: "Dự án của công ty đều do tôi làm, tự nhiên đổi thành cô đi giành dự án, cô nghĩ người ta sẽ cắn câu à?"

Cô ấy mở tài liệu xem, dùng giọng điệu đá đểu nói: "Cô luôn nói mồm miệng tôi độc địa, nhưng không phải tôi dịu dàng với cô nhất hay sao? Cô thật sự không có mắt nhìn đấy."
Ngón tay ở trên bàn của Thích Nguyên Hàm thoáng khựng lại, sau đó cô nói: "Tôi là kẻ mù, nhưng, tiểu thư Bách Dư Nhu là một ngôi sao sáng rất rực rỡ."

Bách Dư Nhu nói: "Được rồi, vẫn nên để cô tiểu thư Diệp Thanh Hà này chơi một vố rực rỡ vào làm mù lòa mắt tôi đi."

Cô ấy nhấn in, bảo thư ký đi chỉnh sửa tài liệu.

... Hy vọng Diệp Thanh Hà có thể thành công, sau đó triệt để lóa mù mắt tôi, để tôi cạn sạch tia sáng hy vọng với cô.