Ánh Trăng Trong Lòng Quân

Chương 2: Hương hỏa tông môn




Tiên tông Cửu Uyên, lầu Thận Khởi.

Bởi vì tông chủ vắng mặt nên chủ vị để trống, chín đại chưởng viện mỗi người chiếm một bàn, ba mươi sáu vị trưởng lão* cũng tham gia dự thính. Thiên Cù Tử vừa mới tẩy sạch ma tức, gương mặt tái xanh, sắc môi cũng nhợt nhạt. Đang là tháng sáu giữa hè mà chàng vẫn mặc áo choàng lông vũ, trông khá bệnh tật.

*Mỗi nhánh có bốn trưởng lão, tiên tông Cửu Uyên có chín nhánh nên tổng cộng có ba mươi sáu trưởng lão.

Tám đại chưởng viện đều tỏ ra quan tâm chàng, bởi chàng mà ngã quỵ thì mấy việc khổ cực còn biết giao cho ai.

Thiên Cù Tử thuật lại những gì mình nghe ngóng được, chỉ trừ sự việc liên quan đến Húc Họa. Lúc ấy nàng quần áo không chỉnh tề trốn ra khỏi nội điện của Doanh Trì, nàng đã trải qua cái gì, không nói cũng hiểu.

Chuyện riêng tư của người ta, không nên công khai thì hơn, Thiên Cù Tử vuốt ve miếng hổ phách trong tay áo.

Các chưởng viện khác rất tò mò về khả năng của Ma khôi. Mộc Cuồng Dương sờ sờ cằm, “Nữ Ma khôi có thể hoài thai Ma anh*, vậy hẳn nam Ma khôi cũng có thể truyền thừa năng lực của đời cha mẹ cho con cái nhỉ.” Cô nàng quay đầu hỏi tứ đại trưởng lão của Đao tông: “Nếu ta cướp một nam Ma khôi về, chắc mấy người không có ý kiến gì chứ?”

*Ma anh: trẻ con của Ma tộc

Tứ đại trưởng lão Đao tông co rút mí mắt, đồng thời tỏ vẻ ta đây không có ý kiến… Miễn là ngươi không tới dâm ô bọn ta, ngươi xử ai bọn ta đều chẳng có ý kiến.

Mọi người đang nói chuyện, đột nhiên có đệ tử đến báo: “Bẩm các chưởng viện và trưởng lão, dưới núi có một nữ tử cầu kiến Hề chưởng viện.”

Hả? Tất cả nhíu mày, Thiên Cù Tử lên tiếng trách: “Biết rõ các chưởng viện đang nghị sự, sao còn vào bẩm báo?”

Đệ tử thận trọng đáp: “Thưa Hề chưởng viện, nữ tử này tự xưng là Khôi thủ Ma khôi, Húc Họa. Ma tộc tìm tới, đệ tử không dám tự tiện làm chủ.”

Người Thiên Cù Tử trong nháy mắt đóng băng cứng ngắc, song lại trong khoảnh khắc tan băng. Ánh mắt của người xung quanh thì trở nên muôn màu muôn vẻ.

Chàng bảo: “Mời vào Khổ Trúc Lâm rồi dâng trà lên.”

Nhưng Khổ Trúc Lâm vốn là chỗ ở của chàng, trưởng lão Đao tông Phó Thuần Phong lập tức nói: “Việc liên quan đến sự tồn tại của Tiên môn, trách nhiệm đâu phải là của riêng một mình Hề chưởng viện. Không bằng trực tiếp mời Khôi thủ đến đây đi.”

Lúc nãy lời vừa ra khỏi miệng, Thiên Cù Tử đã cảm thấy không ổn, cho nên cũng chẳng quá khăng khăng, phất phất tay để đệ tử y thế mà làm.

Lầu Thận Khởi có tên như vậy nhưng thật ra cũng chẳng có lầu các hay đình đài gì.

Lầu quỳnh điện ngọc đầy tiên khí với mái ngói cao vút, thật ra là do Tiên tông Cửu Uyên dùng trận pháp mà trông mờ ảo lung linh như vậy. Húc Họa bước trên thềm son, xung quanh mây khói lượn lờ, lầu các ẩn hiện.

Dùng thuật pháp mô phỏng một toà Tiên cung không khó, nhưng nơi này lại đạt đến trình độ có cả cây thơm cỏ xanh, chim bay cá lặn không thiếu một cái gì, trên bệ thạch còn có thể thấy hoa văn được điêu khắc sắc nét.

Chỉ nhìn trận pháp này liền biết ngay là phong cách cao quý của Tiên tông Cửu Uyên.

Húc Họa khoác áo bào với hai màu đen đỏ lẫn lộn, dùng châu quan buộc tóc, trang sức đều bằng trân châu. Trông nàng không mềm mại yếu ớt như lúc mới gặp mà hiên ngang oai hùng hơn, Thiên Cù Tử chỉ thoáng dừng ánh mắt lại trên chiếc quạt xếp cùng màu áo của nàng rồi hỏi: “Khôi thủ giá lâm nơi này, có chuyện muốn làm ư?”

*Châu quan: trâm hay vòng giữ búi tóc bằng trân châu của nữ giới thời xưa

Tim chàng đập *thình thịch* song giọng điệu lại vô cùng từ tốn bình thản, thậm chí còn hơi lãnh đạm.

So với chàng, trái lại Húc Họa trông nhiệt tình hơn. Nàng nhìn lướt qua đám người trong lầu các, dĩ nhiên liền trông thấy Thiên Cù Tử đeo Âm Dương Song Ngư bên hông, lập tức mỉm cười đáp lời: “Hề chưởng viện khách khí rồi.” Nàng hơi nghiêng người, khép quạt xếp trong tay lại, phát ra một tiếng *cạch* nhỏ.

Toàn bộ lầu Thận Khởi tràn ngập hương hoa quế thơm ngát, ngọt ngào như đường như mật, khiến người ta đê mê say đắm. Trông nàng không có vẻ gì là thấp thỏm khi bản thân là Ma tộc mà lại đặt chân vào địa bàn của Tiên môn, trong khi Thiên Cù Tử lại hết sức bối rối. Hương hoa nồng nàn vây quanh cơ thể, chàng ngồi bất động, giọng điệu như trộn lẫn băng: “Khôi thủ cũng quá đa lễ.”

Tám vị chưởng viện còn lại nhìn nhau, tuy Thiên Cù Tử là chưởng viện Âm Dương viện, nhưng trước giờ chàng vẫn luôn hòa nhã với người khác, bây giờ chàng như vậy, dường như hơi lạnh lùng quá mức.

Tái Sương Quy lên tiếng: “Khôi thủ lặn lội đường xa mà đến, thật sự là vinh hạnh của Tiên tông Cửu Uyên.” Dứt lời ông ra hiệu cho đệ tử lấy thêm ghế ngồi và dâng trà, “Mời Khôi thủ ngồi thưởng trà.”

Húc Họa cũng không khách khí, phất vạt áo ngồi xuống, mười tùy tùng đứng hầu sau lưng. Đệ tử dâng trà thơm lên, nhưng vẫn không át được mùi thơm cơ thể trên người Ma khôi. Tái Sương Quy nhìn thoáng qua Thiên Cù Tử, chàng vẫn ngồi yên một bên, không hề mở miệng nói tiếng nào nữa.

Tất cả mọi người đều nhìn ra, hình như Hề chưởng viện không có hảo cảm với người tộc Ma khôi. Hiếm thấy thật, không ngờ vị này cũng có lúc ghét bỏ ai đó.

Tái Sương Quy không thể làm gì khác, đành lên tiếng hỏi khách: “Xin hỏi lần này Khôi thủ đến đây, phải chăng vì có chuyện gì quan trọng?”

Húc Họa mỉm cười, “Không dám giấu đại trưởng lão,” Người có thể mở miệng nói chuyện lúc này hẳn là đại trưởng lão Âm Dương viện – sư tôn Tái Sương Quy của Thiên Cù Tử, nàng khá rõ ràng về cơ cấu nhân sự của Tiên tông Cửu Uyên, “Lần trước tình cờ nhận được ân tình từ quý tông, hôm nay ta đặc biệt tới trả lại.”

Tất cả sững sờ… Ma khôi nợ ân tình từ Tiên tông Cửu Uyên? Hồi nào vậy?

Húc Họa nhìn lướt qua, thấy mọi người lộ vẻ hoang mang thì biết chuyện ở pháp điện Ma tộc lần trước không bị rêu rao lung tung, hảo cảm dành cho đại đệ tử của chưởng viện Âm Dương viện không khỏi lại nhiều hơn mấy phần.

Nàng nhẹ giọng hỏi: “Xin hỏi có phải Hề chưởng viện có một vị đệ tử họ Hề, tên Vân Giai?”

Nàng nhắc tới cái tên Hề Vân Giai, Thiên Cù Tử giật thót trong bụng, ẩn tình chàng muốn giữ kín bị nàng vạch trần trước mặt mọi người, lòng không khỏi nóng lên. Có điều trước giờ chàng đã quen không lộ buồn vui, cho nên dẫu trong lòng mưa to sóng dậy thì ngoài mặt vẫn vô cùng bình thản.

Vẫn không chịu trả lời?

Tùy tùng sau lưng Húc Họa thấy đối phương chậm chạp không đáp thì hơi khó chịu. Nhưng cũng khó trách, Tiên tông và Ma tộc giao chiến nhiều năm, dẫu Ma khôi luôn ẩn cư ở Họa Thành thì rốt cuộc vẫn là một nhánh của Ma tộc, hai bên cũng chẳng phải là hữu hảo gì của nhau.

Ngọc Lam Tảo lên tiếng xua tan bầu không khí lúng túng này: “Từ lâu đã mến mộ phong thái của Khôi thủ, hôm nay được gặp quả là danh bất hư truyền. Âm Dương viện quả thật có người tên Vân Giai, chính là đại đệ tử của chưởng viện.” Y có suy nghĩ khác với số đông, tuy tộc Ma khôi thuộc Ma tộc, nhưng nếu bọn họ có thể giúp Tiên môn kéo dài huyết mạch, vậy vấn đề khẩn cấp không có người kế tục của Tiên môn liền được giải quyết rồi.

Ma khôi có khả năng như vậy, nếu Cửu Uyên còn không ra tay, sớm muộn gì Ma tộc cũng tìm cách độc chiếm, đẩy Tiên môn vào tình thế cực kỳ bất lợi. Cho nên lúc này y mới tỏ thiện ý lấy lòng đối phương.

Húc Họa hơi gật đầu, “Đã vậy thì xin phiền đại trưởng lão mời người này ra đây, để bổn tọa được tận mặt cảm ơn.”

Nàng dường như cũng nhìn ra Thiên Cù Tử có khúc mắc với Ma khôi, vì vậy không cố bắt chuyện với chàng nữa. Lòng bàn tay Thiên Cù Tử rịn ướt mồ hôi, mùi hoa quế đã xua đi hương trúc thanh lãnh trên người chàng. Người trong mộng ở ngay trước mắt mà mắt chàng lại như bị nghìn cân đè, không dám ngước lên nhìn.

Tái Sương Quy ho nhẹ một tiếng ra hiệu cho Thiên Cù Tử, trong lòng có chán ghét thế nào thì cũng không nên phát tác vào lúc này chứ. Nhưng chờ mãi không thấy Thiên Cù Tử phản ứng, ông đành nói: “Đương nhiên là được, mời Khôi thủ chờ một chút.” Dứt lời ông sai người đi gọi Hề Vân Giai.

Hề Vân Giai vội vàng chạy đến, trên người còn mặc đồng phục dùng khi luyện công của Âm Dương viện, nhưng dáng người cậu thẳng tắp, bề ngoài chỉnh tề… Thiên Cù Tử luôn yêu cầu rất cao về tác phong của chúng đệ tử.

Hề Vân Giai đứng giữa sảnh, hơi hoang mang không rõ đang xảy ra chuyện gì.

Húc Họa nhìn diện mạo thật của ‘ân nhân’, cảm thấy hơi trẻ hơn so với tưởng tượng của mình. Nhưng nàng vốn thích các thiếu niên tuấn tú nho nhã, cho nên càng thêm thưởng thức đối phương, “Vân Giai, đã lâu không gặp.” Dứt lời nàng nhích sang bên cạnh, nhường một nửa chỗ ngồi của mình.

Thấy cậu vẫn ngớ người, Tái Sương Quy không khỏi bất mãn trong lòng, sư phụ đã vô lễ lắm rồi, đệ tử không thể cũng cứng đầu cứng cổ được, giọng ông liền tăng thêm hai phần nghiêm nghị: “Còn không mau bái kiến Khôi thủ Ma khôi?”

Đại trưởng lão đã lên tiếng, Hề Vân Giai đương nhiên đành tuân theo. Cậu hơi khom người thi lễ với Húc Họa, do dự trong khoảnh khắc mới ngồi xuống cạnh nàng.

Đại đệ tử tiên môn căn cơ tinh thuần, khí tức cũng sạch sẽ mát lạnh, Húc Họa vui vẻ hơn hẳn, mỉm cười nói: “Ta tới chuyến này có mang theo lễ vật cho ngươi.”

Hề Vân Giai hỏi: “Tại hạ và Khôi thủ vốn chưa từng gặp gỡ, sao dám nhận hậu lễ của Khôi thủ chứ?”

Húc Họa thả lỏng cơ mặt, nở nụ cười khiến người ta phải choáng váng. Lần trước gặp gỡ tình cảnh của nàng vô cùng chật vật, có lẽ Hề Vân Giai không muốn để người khác biết được. Nàng nói: “Không sao.”

Dứt lời nàng ra hiệu cho người hầu sau lưng, một bé gái mặc đồ đen, diện mạo cực kỳ xinh xắn bước ra phía trước, cúi đầu với Hề Vân Giai.

Thiếu niên ngây thơ, Hề Vân Giai lập tức đỏ bừng mặt, “Khôi thủ, đây… đây là…”

Dáng vẻ xấu hổ của thiếu niên khiến Húc Họa bật cười,“Người này tặng cho Vân Giai, hoàn trả đại ân ngày đó của ngươi. Ngươi giáo dưỡng thật tốt, sau này tự có hồi báo.”

Cả cổ của Hề Vân Giai cũng đỏ bừng rồi, “Chuyện này… Khôi thủ, tuyệt đối không thể!”

Húc Họa vừa muốn nói, Thiên Cù Tử rốt cuộc cũng chau mày, lên tiếng: “Thân là Khôi thủ, sao có thể coi người trong tộc là đồ chơi, tùy ý đưa tặng kẻ khác?”

Nghe vậy Húc Họa quay lại nhìn Thiên Cù Tử đánh giá, từ lúc nàng đến tới giờ người này luôn trưng bộ mặt lạnh băng, chắc là dạng căm thù Ma tộc tận xương tủy kia.

Dạng này trong Tiên tông vốn không phải ít, Húc Họa cũng không buồn để ý, nói: “Hề chưởng viện đã biết ta là Khôi thủ, vậy hẳn cũng nên hiểu nhúng tay vào chuyện nội bộ của tộc khác là hành vi rất thất lễ.”

Mở miệng nói câu này tức là trong lòng khó chịu rồi.

Tái Sương Quy vội vàng hòa giải: “Hề chưởng viện không có ý gì đâu, xin Khôi thủ chớ để bụng.” Dứt lời ông đánh mắt về phía Hề Vân Giai…

Trước mắt chuyện mọi người quan tâm nhất là Ma khôi kết hợp với người Tiên môn có ra được đời sau ưu tú hay không. Bây giờ đối phương tặng một Ma khôi cho bên mình, nghi vấn này liền sắp được giải đáp. Nào có đạo lý từ chối chứ?!

Bỗng dưng được tặng một bé gái xinh xắn, Hề Vân Giai chỉ cảm thấy hoang đường khó tả. Húc Họa cũng không bận tâm, nàng đứng dậy, hơi khom người chào tất cả, “Tâm nguyện của bổn tọa đã được giải, xin cáo từ.”

Các chưởng viện liếc nhìn nhau, lập tức có người nói: “Khôi thủ lặn lội đường xa đến đây, Cửu Uyên vẫn chưa hậu đãi đầy đủ, chi bằng nán lại hai ngày để chúng ta được tận tình tỏ lòng hiếu khách, chẳng hay Khôi thủ thấy thế nào?”

Tiên tông Cửu Uyên dưới có chín nhánh, theo thứ tự là các Âm Dương viện, Đạo, Phật, Đao, Kiếm, Trận, Y, Diệu Âm, Khí.

*Hai phái chính tà chủ yếu trong truyện là Huyền môn (Tiên môn) – Ma tộc, các trường phái tu luyện bao gồm:

Trường pháiSở trườngCách gọi người theo trường phái
Đạo tôngĐạo phápĐạo tu
Âm Dương việnKhông chỉ chuyên một trường phái nào, cái gì cũng biếtÂm dương tu
Khí tôngChế tạo vũ khí, pháp bảoKhí tu
Đao tôngĐao phápĐao tu
Y tôngChữa bệnh chữa thươngY tu
Diệu Âm tôngÂm thanhDiệu Âm tu
Trận tôngTrận phápTrận tu
Phật tôngQuyền phápPhật tu
Kiếm tôngKiếm phápKiếm tu

Người vừa lên tiếng chính là chưởng viện Cửu Trản Đăng của Khí tông. Tiên môn bây giờ ít ỏi nhân tài, đã bắt đầu có người không giữ được bình tĩnh.

Tái Sương Quy cũng vội vàng tiếp lời: “Đúng thế, Khôi thủ đã cất công đến Cửu Uyên một chuyến, ở đây lại có cố nhân, hay là để Vân Giai dẫn Khôi thủ đi tham quan xung quanh, thưởng ngoạn cảnh sương mù trên núi Dung Thiên, được không?”

Nói thế nào cũng là gừng càng già càng cay, chỉ bằng vài chữ ông giữ chân Húc Họa ở lại Cửu Uyên, hơn nữa còn ngụ tại Âm Dương viện. Đáng lẽ phải là Thiên Cù Tử ra mặt tiếp đãi khách mới đúng lễ nghĩa, nhưng Thiên Cù Tử cứ lạnh tanh như núi băng, Tái Sương Quy lại không muốn Âm Dương viện trở mặt với Ma khôi vào lúc này.

Cho nên Hề Vân Giai chính là chọn lựa tốt nhất không thể nghi ngờ.

Húc Họa hơi ngửa người tựa vào lưng ghế ngồi, thong dong mân mê quạt xếp trong tay, “Trưởng lão đã niềm nở như vậy, Húc Họa còn từ chối thịnh tình nữa thì bất kính rồi.”

Tái Sương Quy thầm thở phào một hơi, nháy mắt ra hiệu với Hề Vân Giai. Hề Vân Giai đành phải đứng dậy, “Khôi thủ, mời.”

Húc Họa nhẹ gật đầu, để nhóm Tái Sương Quy dẫn đường ra khỏi lầu Thận Khởi. Hề Vân Giai đưa nàng đi tham quan cảnh sắc núi Cửu Uyên. Thiên Cù Tử đảo mắt nhìn theo bóng lưng nàng, lòng bối rối khôn tả.

Tái Sương Quy tiễn khách xong trở lại, nhìn nhìn Thiên Cù Tử rồi thấp giọng nói: “Cho dù ngươi có thành kiến với Khôi thủ Ma Khôi thì cũng đâu cần tỏ thái độ rõ như vậy chứ? Không thể nhẫn nhịn chút sao?”

Thiên Cù Tử hơi ngắc ngứ, một lát sau mới nói: “Không phải ta có thành kiến với Ma khôi.”

Tái Sương Quy hỏi: “Vậy ngươi bất mãn với hành động của nàng ta?”

Thiên Cù Tử: “Cũng không phải thế.”

Ông thở dài, “Ngươi biết nàng ta?”

Cuối cùng Thiên Cù Tử đành khai thật: “Lúc ở thánh vực Thiên Ma từng có gặp mặt một lần.” Song vẫn không đi vào chi tiết.

Tái Sương Quy hiểu rõ người đệ tử này, biết chàng không muốn nói nhiều, thế là bảo: “Ngươi mang theo tín vật của Vân Giai lẻn vào thánh vực Thiên Ma, cho nên nàng ta nhầm ngươi là Vân Giai?”

Đầu óc Thiên Cù Tử trống không, giống như đã đi theo hai người kia rồi. Chàng thấp giọng đáp: “Phải.”

Tái Sương Quy hiểu ra, “Ngươi đã miễn cưỡng như thế, vậy để Vân Giai ra mặt thay cũng tốt.”

Thiên Cù Tử chợt ngẩng đầu lên, “Không, sư tôn, ta…” Ta đồng ý! Chữ đã tới khóe miệng nhưng làm thế nào cũng không nói thành lời.

Đứa đồ đệ này tính tình lạnh nhạt ra cách, xưa nay không thích qua lại với nữ giới. Tái Sương Quy vỗ vỗ vai chàng, tỏ vẻ sư tôn đây hiểu mà rồi trở về chỗ ngồi, các chưởng viện mỗi người một suy nghĩ, song đều hướng về mấy người tộc Ma khôi kia.

Ngay cả Mộc Cuồng Dương cũng nghiêm mặt.

Ngọc Lam Tảo nói: “Nếu Ma tộc biết tới khả năng của Ma khôi, chắc chắn sẽ càn quét không tha, e rằng ít ngày nữa Ma tộc sẽ xảy ra nội loạn. Hôm nay Khôi thủ Ma khôi đến bái phỏng, chẳng rõ liệu có thâm ý gì khác không?”

Trận tu Điển Xuân Y lên tiếng: “Thế nào đi nữa thì chúng ta cũng ở trong tình thế nguy hiểm, nhất định phải nắm chắc thời cơ.”

Tất cả gật đầu, đồng loạt dừng ánh mắt trên người Thiên Cù Tử.

Thiên Cù Tử hiểu ý họ. Thật ra Ma tộc hay Tiên tông đều được, miễn có khả năng giúp đỡ là phải lôi kéo ngay.

Tu tiên hay đọa ma, chỉ cần còn sống thì chắc chắn sẽ danh lợi trói buộc, không thể thoát được.

Chàng nói: “Ngụ ý của chư vị, Hề mỗ đã hiểu.”

Mộc Cuồng Dương tiếp lời: “Đã hiểu rồi thì làm ơn trưng một bộ mặt tử tế hơn tí với người ta, cho dù ghét tới buồn nôn cũng phải ráng mà nhịn.”

Chưởng viện Khí tông Cửu Trản Đăng lập tức tỏ vẻ ủng hộ Mộc Cuồng Dương: “Nếu Âm Dương viện thật sự không muốn tiếp đãi, Khí tông bọn ta sẵn sàng giúp đỡ.”

Y vừa nói ra câu này, ngoài trừ chưởng viện Bất Động Bồ Đề của Phật tông không có phản ứng, các chưởng viện và trưởng lão khác đều rục rịch tâm tư mời chào.

Thấy vậy Thiên Cù Tử đứng dậy, “Âm Dương viện chưa đến mức không tiếp đãi nổi một thành chủ Họa Thành, không cần phiền các vị.” Dứt lời chàng bỏ ra ngoài.

_________oOo_________

Âm Dương viện.

Hề Vân Giai ngoan ngoãn đưa Húc Họa đi xem cảnh núi. Âm Dương viện có một nơi khá đặc sắc tên là Thập Phương Giới, nước trong hồ nửa sôi nửa tĩnh, cỏ cây nửa khô nửa xanh, mặt trăng và mặt trời cùng hiện, ngày đêm giao thoa.

Húc Họa rất thích hiện tượng kỳ lạ này. Trong lúc đi thăm thú, nàng chỉ vào cá bơi trong hồ, hỏi: “Thứ xám xám kia là bóng của chúng sao?” Tất cả cá trong hồ đều đổ bóng, tựa như soi gương vậy.

Mặt Hề Vân Giai hồng lên, trả lời: “Đạo âm dương cao thâm huyền ảo, thâm ý nơi này, Vân Giai cái hiểu cái không.”

Húc Họa vỗ vỗ vai cậu, “Vân Giai không cần suy nghĩ sâu xa làm gì, nơi này đâu đâu cũng muốn phô bày nguyên lý âm dương, nhưng cố quá thành gượng, làm mất đi sự tự nhiên. Nếu nơi này có chủ, chẳng lẽ cũng là một kẻ nửa nam nửa nữà*?”

*Ý Húc Họa là thứ gì ở đây cũng có âm có dương, thì người tạo ra nó cũng phải vừa âm vừa dương, tức người lưỡng tính.

Hề Vân Giai nhăn mặt, “Xin Khôi thủ chớ nói đùa, người tạo ra nơi này chính là sư phụ ta.”

Sau lưng có tiếng bước chân đi tới, Húc Họa không cần quay đầu cũng biết là kẻ nửa nam nửa nữ kia. Đúng là không nên nói xấu sau lưng người ta mà!

Nàng quay đầu lại, quả nhiên trông thấy Thiên Cù Tử mặc y phục tuyền trắng, sau lưng đeo đàn tranh và bội kiếm, chậm rãi đi tới. Nam tử vai rộng eo hẹp, tua rua của Song Ngư Âm Dương hơi lay động theo từng bước chân. Trong quang cảnh nửa sáng nửa tối của nơi này, nom chàng thật khác biệt.

Hiển nhiên lời vừa rồi không thể thoát khỏi lỗ tai vị này, thấy sắc mặt đối phương khá khó coi, Húc Họa ho nhẹ một tiếng, vẫn lên tiếng chào hỏi: “Hề chưởng viện.”

Ánh mắt của Thiên Cù Tử hơi chếch sang một bên, không dám nhìn thẳng vào nàng, “Tiện tay làm lúc nhàn rỗi, khiến Khôi thủ chê cười rồi.” Giọng chàng ôn tồn, rõ ràng có ý hòa giải.

Mặc kệ đối phương có thiện ý thật hay không, Húc Họa liền vuốt đuôi: “Tiện tay làm thôi mà đã khiến người ta phải thán phục, học thức của chưởng viện quả thật như vực sâu biển lớn. Húc Họa khâm phục.”

Xem ra kế hoạch tâng bốc của nàng không đạt được tí hiệu quả nào, bởi vì Thiên Cù Tử rõ ràng nhíu chặt lông mày, quay mặt đi không muốn nói chuyện nữa. Chàng vốn quen lãnh đạm xa cách nghĩ một đằng nói một nẻo, giờ đối diện với nàng, chàng thật sự căm hận tính khách sáo dối trá này của mình.

Cho nên chính chàng cũng không nhận ra giọng mình đã trở lại lạnh như băng, “Khôi thủ không phục, cũng chẳng thật sự muốn khen ngợi, cớ gì phải nói lời trái lòng?”

Đường đường là một chưởng viện, có cần nhỏ mọn vậy không? Húc Họa cũng không phải hiền lành gì, lập tức sắc sảo đáp trả: “Chưởng viện nói không sai, vạn vật sinh trưởng thuận theo tự nhiên. Đẹp che giấu xấu, sáng bao dung tối, trong mắt có dương, trong lòng thấy âm, âm dương chưa bao giờ tách rời nhau. Nhưng cảnh vật nơi này bị buộc trưng bày âm dương, hữu hình nhưng vô thần, nhìn như cao thâm khó lường, thật ra chỉ là học đòi ra vẻ, kệch cỡm vô cùng. Sớm phá bỏ cho rồi.”

Hay rồi, thẳng thừng đập nát cơ hội giảng hòa luôn.

Hề Vân Giai cũng không biết làm sao mới phải, Tái Sương Quy đi theo đằng sau nghe mà giận suýt trúng gió.

Thiên Cù Tử cụp hàng mi dày, không ngờ lại đẩy tình hình căng thẳng đến mức này. Nhưng chóp mũi cứ phảng phất hương thơm ngòn ngọt mê đắm người, làm suy nghĩ chàng đình trệ, không còn linh hoạt như bình thường. Chàng không phải dạng khéo miệng lưỡi. Chàng xuất thân cao quý, nhân sinh thuận lợi, kẻ khác bái sư phải nghìn khẩn vạn cầu, còn chàng bái Tái Sương Quy làm thầy là thành quả khổ công khuyên bảo cả tháng trời của ông.

Kẻ khác tu luyện, đa phần đều phải lấy lòng sư trưởng, nhờ cậy đồng môn. Còn chàng gặp qua thì sẽ không bao giờ quên, chẳng chờ chàng mở miệng Tái Sương Quy đã xuất ra toàn lực dạy dỗ.

Trong Huyền môn, vị trí chưởng viện của chín nhánh Tiên tông Cửu Uyên được xem là quyền lực vô biên, cho nên người tranh người đoạt, song chỉ có chàng là chịu đứng ra nhận nhiệm vụ khó nhằn, được trên dưới sư môn nể trọng ngay từ ban đầu.

Cả đời chàng quá mức thuận lợi, không bao giờ phải cúi đầu, cũng không biết cách lấy lòng ai.

Dẫu thế chàng vẫn không nỡ bỏ đi, chàng đứng dựa vào lan can, gió thổi phả vào sườn mặt, nửa ấm nửa lạnh, vạt áo bào thêu hoa văn chìm khẽ phe phất trong ánh sáng khi tỏ khi tắt. Chàng hơi mím môi, bất động không nói thêm tiếng nào, áo trắng tóc đen, dáng hình như băng điêu ngọc khắc, như hòa làm một với khung cảnh này.

Húc Họa thầm nghĩ, người này lúc không nói chuyện rất hợp ý nàng.

Tái Sương Quy cố gắng phá vỡ cục diện bế tắc hiện giờ, “Khôi thủ nói vậy nghe cũng có lý. Thập Phương Giới được Hề chưởng viện tạo ra mười năm sau khi nhập đạo, lúc đó hắn mới mười tám tuổi, còn tâm tính thiếu niên, luôn thích thể hiện, bây giờ đã hơn nghìn năm trôi qua, cách suy nghĩ tất nhiên đã sớm thay đổi. Nhưng vì chưởng viện đời trước thích cảnh này, cho nên nó mới được lưu giữ đến bây giờ. Khiến Khôi thủ chê cười rồi.”

Đúng rồi, lẽ ra nên nói như thế. Tại sao chàng lại không nhịn được phải gay gắt với nàng?

Thiên Cù Tử tiện tay giật một cọng cỏ, trận pháp không dám chống đối chủ trận, có chút chấn động. Húc Họa cũng kinh ngạc, dẫu khi nãy nàng trái lương tâm thốt lời khen ngợi, nhưng nếu đây là tác phẩm do một thiếu niên chưa đầy hai mươi tạo ra thì quá đáng gờm rồi.

Nơi này được tạo nên bằng pháp thuật, một nửa là cảnh thực, một nửa là ảo ảnh. Mặc dù lúc tạo cảnh này suy nghĩ còn chưa thành thục lắm, nhưng về mặt lý giải thuật pháp và giác ngộ thì có thể coi là đạt tới cảnh giới tinh diệu rồi.

Tái Sương Quy đã lên tiếng hòa giải, nàng cũng chấp nhận xuống nước. Dẫu gì nàng đi chuyến này đâu phải để trở mặt với chưởng viện Âm Dương viện. Nàng lập tức nói: “Không ngờ Hề chưởng viện lúc chưa đầy hai mươi đã tài hoa hơn người, tính ra là bổn tọa nông cạn rồi.”

Lần này nàng tán thưởng thật lòng, Thiên Cù Tử không quay đầu lại, nhưng cũng suy nghĩ nên làm sao xóa bỏ ấn tượng không vui giữa hai bên. Đang muốn mở miệng, chàng lại nghe Húc Họa nói: “Hề chưởng viện đã hơn nghìn tuổi vậy mà trông vẫn tuấn tú như vậy. Thuật giữ nhan của Tiên tông Cửu Uyên đúng là lợi hại.”

Có ý gì? Ám chỉ chàng già à?!

Thiên Cù Tử quay đầu, lạnh lùng hỏi: “Xin hỏi Khôi thủ năm nay bao nhiêu tuổi?”

Tái Sương Quy âm thầm kêu khổ, không biết rốt cuộc hôm nay Thiên Cù Tử lên cơn điên gì, xưa nay tên này có bao giờ chú ý tới mấy thứ tuổi tác này đâu.

Húc Họa đương nhiên cũng phát hiện vẻ mặt âm trầm của đối phương, nhưng đường đường là một đại nam nhân, một đại nhân vật của Huyền Môn mà lại bận tâm vấn đề tuổi tác à?

Nàng thở dài trong bụng, cố dằn hỏa khí xuống, trả lời: “Chưởng viện đã hỏi thì ta xin đáp, năm nay ta vừa tròn năm trăm tuổi.”

Năm trăm! Nhỏ hơn chàng những sáu trăm tuổi!!!

Lần đầu trong đời Thiên Cù Tử cảm nhận được sự mất mát khó tả, “Năm trăm tuổi? Tiên tông Cửu Uyên quả thật có mấy quyển bí tịch giữ nhan tinh diệu, có thể tặng cho Khôi thủ dùng.”

Có ý gì?! Có ý gì hả?!

Dám chê bổn tọa trông già?!! Khốn kiếp! Hèn hạ! Lão thất phu!!

Chỗ đau của mọi nữ nhân bị giẫm trúng, Húc Họa không đè nổi cơn giận nữa, buông câu chế giễu lại: “Thuật giữ nhan của chưởng viện vừa giúp ngài thanh tú có thừa vừa giảm bớt tính cương dương, đúng là rất phù hợp cho phái nữ dùng, vậy bổn tọa xin không khách sáo.”

Lời này của nàng thật ra là trái lương tâm. Dù trông Thiên Cù Tử khoảng hai sáu, hai bảy tuổi, nhưng dáng người như hạc như tùng, uy nghi nghiêm nghị, không hề có chút nữ tính nào. Xuất phát từ miệng nàng nghe càng thêm xót lòng, Thiên Cù Tử phẩy tay áo bỏ đi.