Ánh Trăng Trong Lòng Quân

Chương 14: Đạm mạc vô dục




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tích đủ linh khí rồi à?” Pháp bảo đã tỉnh lại, tâm trạng của Húc Họa đương nhiên không tệ.

Thần Ma Chi Tức thoáng sửng sốt, giờ mới phát hiện mình đã bại lộ, thế là chột dạ liếc nhìn Húc Họa.

Húc Họa cũng không để ý nhiều tới nó, đi ra khỏi điện Thái Sơ. Nếu đã là đệ tử ngoại môn, vậy đương nhiên phải đổi chỗ ở rồi. Rất nhanh liền có quản sự đến đưa nàng tới chỗ mới.

Thần Ma Chi Tức nhìn nhìn hai bên, thấy không có ai khác mới cọ cọ vào cổ nàng, nói: “Trưởng tộc, đã lâu không gặp, ngài vẫn xinh đẹp vô song như xưa, trẻ trung…”

Húc Họa không lạ lẫm gì tính lắm mồm của Thần Ma Chi Tức, cho nên cũng chẳng buồn để ý tới nó. Điều kiện sinh hoạt của đệ tử ngoại môn rõ ràng kém hơn nhiều tiểu viện bên cạnh chỗ của Hề Vân Thanh. Hai tiên phủ, một đỏ một xanh, màu đỏ dành cho nam còn màu lam dành cho nữ, kiểu dáng xây dựng cũng được xem là khéo léo. Giữa hai tiên phủ có một vạch pháp thuật trắng như tuyết làm ranh giới, rất có ý vị của Sở hà Hán giới*.

*Sở hà Hán giới chính là đường ngăn cách trong bàn cờ tướng. Đây chính là con sông định biên cho nước Sở và Hán.



Húc Họa ôm hai hộp vật dụng dành cho đệ tử ngoại môn của Âm Dương viện trong tay, vừa bước tới liền hứng lấy ánh mắt của tất cả mọi người ở đây. Phần lớn người có ý cầu tiên vấn đạo đều cực chú trọng dáng vẻ. Bọn họ thường lấy linh khí điều dưỡng thân thể, cho nên dù tu vi không cao thì vẫn sở hữu bề ngoài không quá tệ. Trường hợp như Húc Họa quả thật vô cùng hiếm thấy.

Hiển nhiên, đệ tử ngoại môn của Tiên tông Cửu Uyên cũng đủ loại tố chất, tốt xấu lẫn lộn.

Cho nên phía lầu dành chi nam tu ở bên trái liền có tên huýt sáo một cái, cười cợt: “Ối chà, các sư huynh đệ ơi, heo ở đâu chạy lạc tới đây kìa?”

Tuy chỉ là đệ tử ngoại môn, song thính lực và nhãn lực của bọn họ vẫn vượt xa phàm nhân. Tên kia vừa dứt lời, xung quanh liền vang dậy tiếng cười. Thế là Húc Họa thành công mang theo các biệt hiệu của mình ở trấn Tiên Trà như béo, heo này nọ, tới đây luôn…

Thần Ma Chi Tức giận run.

Song Húc Họa lại không hề bận tâm, thản nhiên đi vào phòng mình. Nàng có rất nhiều chuyện muốn hỏi Thần Ma Chi Tức.

_________oOo_________

Sau khi ra khỏi điện Thái Sơ, Thiên Cù Tử đương nhiên về thẳng Khổ Trúc Lâm. Và ngay sau đó chàng lập tức phát hiện chỗ bất ổn của sắp xếp vừa rồi… xác suất chưởng viện gặp gỡ đệ tử ngoại môn thật sự là gần như bằng không.

Tái Sương Quy đi theo đằng sau, chờ đến khi tất cả đệ tử đi hết mới ướm lời hỏi: “Ngươi cũng đã nhìn ra thể chất đặc biệt của Kỷ Họa mà, cớ sao lại sắp xếp nàng ta ở ngoại môn?”

Thiên Cù Tử nhíu mày, đáp: “Ta có lý do, nhưng tạm thời không tiện giải thích với sư tôn.”

Tái Sương Quy vẫn không bỏ cuộc, “Có phải vì ngươi không thích thân phận Ma khôi của nàng ta không? Nếu thật sự không thích, vậy có thể để các trưởng lão khác…”

Thiên Cù Tử lập tức ngắt lời ông: “Không thể. Sư tôn, chuyện này về sau hẵng bàn lại.”

Tái Sương Quy đành thôi, song vẫn ráng khuyên thêm câu nữa: “Được rồi. Nhưng ngươi thành kiến với Ma khôi nặng như vậy, vi sư quả thật rất lo lắng. Ngươi là chưởng viện, không thể để yêu ghét của bản thân ảnh hưởng tới cách đối nhân xử thế.”

Thiên Cù Tử cúi đầu, “Thật sựt không phải vì lý do đó, sư tôn, ý ta đã quyết, người đừng bàn về việc này nữa. Chuyện liên quan tới Kỷ Họa, ta sẽ chú ý, xin sư tôn đừng nhúng tay vào, được không?”

Người ta đã nói đến nước này thì còn khuyên với nhủ gì nữa chứ? Tái Sương Quy đành phải đáp ứng, chỉ là mặt vẫn còn đeo vẻ lo lắng không thôi.

Các lớp học ở Trai Tâm Nham đều cho quản sự đảm nhiệm, chỉ là mấy bài giảng sơ sơ về lịch sử Tiên môn và quan hệ dây mơ rễ má giữa các đại tông môn. Ngoài ra còn mấy lớp kể về tội nghiệt ngút trời của Ma tộc để giúp các đệ tử mới nhập môn xác định rõ lập trường.

Húc Họa đã chuẩn bị tâm lý rằng mấy bài học này sẽ khô khan và chán gần chết… Môn phái nào chẳng có chương trình nhập môn kiểu này chứ?! Tông môn càng lớn thì mấy thứ quy tắc lịch sử này càng nhiều. Trước kia nàng thường xuyên xâm nhập các môn phái học trộm… À không, tham quan học hỏi… cho nên đã quen thuộc lắm rồi.

Những tưởng là vậy, thế nhưng bầu không khí của buổi học hôm nay lại hết sức bất thường. Đầu tiên là cả chín vị quản sự của Trai Tâm Nham đều đồng loạt có mặt ở giảng đường, hối hả dọn trống năm dãy bànđầu, tất cả đệ tử ngoại môn đều được xếp chỗ từ dãy bàn thứ sáu trở đi. Sau đó, toàn bộ đệ tử chân truyền của bốn vị trưởng lão đều trình diện, năm dãy bàn đầu lập tức được lấp đầy.

Húc Họa ngồi ở dãy thứ sáu, nhìn mà ngẩn tò te… Giảng đường ngoại môn của Tiên tông Cửu Uyên hấp dẫn tới vậy sao?!

Thần Ma Chi Tức hóa thành cầu ánh sáng đậu trên đầu vai của Húc Họa… Bọn họ đang ở tông môn đứng đầu Huyền môn, phần lớn đệ tử đều có pháp bảo tùy thân, nó đương nhiên không cam lòng tiếp tục làm mặt dây chuyền nữa. Nó dùng ánh sáng hóa ra một cẳng chân, móc móc lỗ mũi tồn tại trong trí tưởng tượng của mình… cảm nhận một luồng khí tức quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn dần dần đến gần…

Từ chỗ nó Húc Họa cũng biết được ít nhiều về những chuyện đã xảy ra, có điều nó hiển nhiên chẳng phải là lợn chết không sợ nước sôi, cho nên không dám thật thà bẩm báo hết mọi chuyện, chỉ xác nhận rằng sự hồi sinh của Húc Họa đúng là do Thiên Cù Tử làm, còn mục đích của đối phương là gì thì vẫn một mực quả quyết rằng mình không rõ.

Vì vậy, sau cả buổi ngồi nghe nó lải nhải, Húc Họa thu được kết quả không khác gì suy đoán của bản thân, chẳng có tin tức gì dùng được cả.

Húc Họa cũng lười để ý tới nó, cúi xuống lật quyển sách bọc da cừu Trai Tâm Nham phát cho mình. Thế rồi xung quanh bỗng yên tĩnh hẳn đi, Húc Họa ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người từ tốn đi vào, ánh sáng trong giảng đường như đột ngột tắt ngấm chỉ vì sắc trời đều hội tụ trên thân người này.

Cùng là thống lĩnh một phương, Húc Họa rốt cuộc cũng đần mặt ra vì kinh ngạc… Mẹ nó y bị bệnh à? Lớp học của đệ tử ngoại môn mà chưởng viện phải đích thân dạy?! Sao không để đệ tử nội môn các ngươi thay thế quản sự của Trai Tâm Nham giảng bài luôn đi?!

Mặc cho Húc Họa thắc mắc, Thiên Cù Tử thật sự đứng lớp hôm nay. Tiên tông Cửu Uyên nhiều tông quy, nhưng nhờ giọng chàng ôn tồn dễ nghe, thỉnh thoảng lại xen vào mấy ví dụ đặc biệt hiếm người biết đến, cho nên cũng không nhàm chán.

Chúng đệ tử thành kính chàng, đương nhiên đều dỏng tai lắng nghe từng chữ một. Thiên Cù Tử ngồi ngay ngắn trước bục giảng, đều giọng giảng mà không cần cầm sách, chốc chốc lại vô thức đảo mắt qua người trong lòng. Hôm nay nàng ngồi hơi xa, mà đệ tử phía dưới lại quá đông, thế nên một cơ hội để ánh mắt chạm nhau cũng không có.

Giảng đường rõ ràng đã chật kín không còn chỗ trống, nhưng không khí lại yên tĩnh dị thường, chỉ có giọng nói trong vang như tiếng bạc rơi của Thiên Cù Tử quanh quẩn bên tai mọi người. Hiện giờ chín chưởng viện Tiên tông Cửu Uyên chính là đầu đài của cả Huyền môn, và chàng chính là thần tiên trong số đầu đài đó.

Bài học hôm nay cũng chẳng có gì cao siêu vi diệu, nhưng chúng đệ tử lại tôn sùng như đó là thiên âm.

Chỉ mình Húc Họa là ù ù cạc cạc, khác thường tất có nguyên do, nhưng nàng vắt khô óc cũng không nghĩ ra là gì.

Lo lắng bất an giống nàng còn có mấy vị quản sự. Tại sao bỗng nhiên chưởng viện lại đến Trai Tâm Nham giảng bài? Mấy bài ‘nhập môn cần biết’ rốt cuộc có huyền cơ gì mà cần vị này đích thân lại đây vậy?!

Là vì bọn họ soạn bài tùy ý, làm chưởng việm cảm thấy quản sự Trai Tâm Nham lười nhác?

Ý cấp trên khó dò quá đi thôi… Nhóm quản sự âm thầm sám hối.

Đương nhiên, ngoại trừ khó hiểu, bất an, ngưỡng mộ, hưng phấn, trong phòng còn có cảm xúc ấp ủ lâu ngày của vị chưởng viện nào đó.

Doãn Như Bình cũng có mặt ở giảng đường, mặc dù nàng ta không phải là đệ tử ngoại môn, nhưng chương trình học của đệ tử mới nhập môn đều diễn ra ở Trai Tâm Nham, dẫu gì mấy thứ như môn quy hay lịch sử Tiên môn này đều là chuyện các đệ tử cần biết.

Tuy bị Thiên Cù Tử răn dạy một trận ở điện Thái Sơ, song dẫu gì cũng đã bái đệ tử chân truyền của Yến Hồi Lương làm sư phụ, thân phận tất nhiên khác hẳn với đệ tử ngoại môn, cho nên nàng ta được xếp ngồi ở năm hàng ghế đầu.

Không biết có phải là ảo giác hay không mà sau khi dự thính được một lúc, Doãn Như Bình luôn cảm thấy Thiên Cù Tử trên bục giảng chốc chốc lại đảo mắt qua chỗ mình.

Nàng ta nhìn quanh hai bên, đều là nam tu, chỉ có cô nàng vạm vỡ kia là ngồi sau lưng mình là nữ giới thôi. Đừng nói ngài ấy đang nhìn bé bự này chứ? Nếu quả thật là vậy thì sao lại đuổi người ta không nhận? Đại trưởng lão đều lên tiếng bảo ngài ấy thu bé bự này làm đệ tử đấy.

Đã ghét bỏ đương nhiên sẽ không đời nào chú ý tới nữa… Vậy… chẳng lẽ là đang nhìn mình sao?

Lòng Doãn Như Bình bỗng rối ren khôn tả.

Sau khi giảng xong một bài, Thiên Cù Tử yêu cầu các đệ tử vẽ lại bản đồ phân bố các môn phái của Huyền môn hiện nay. Đây thật ra chỉ là một địa đồ Huyền môn lấy Tiên tông Cửu Uyên làm trung tâm với các môn phái còn lại trải rộng khắp nơi. Địa đồ này đương nhiên rất quan trọng, đệ tử ngoại môn thường xuyên hành tẩu bốn phía, kỳ thực không cần học tập pháp thuật cao siêu gì, đạt được thành tựu về tu vi là chuyện của đệ tử ngoại môn. Bọn họ chỉ cần biết những môn phái nào có quan hệ thân thiết với Tiên tông Cửu Uyên, mấy môn phái đó không thể tùy tiện xung đột mà còn có thể kết giao và tương trợ.

Các đệ tử đang vùi đầu vẽ, Thiên Cù Tử men dọc theo các dãy bàn dạo quanh giảng đường, rốt cuộc vẫn không nhịn được đi đến dãy bàn thứ sáu.

Húc Họa cũng đang vẽ bản đồ, thứ này đối với nàng mà nói cũng chẳng lạ lẫm gì. Nàng dùng một tay cầm bút, tay còn lại đè quyển sách bằng da cừu xuống bàn. Mùi trúc thanh lãnh dần tới gần, Thiên Cù Tử tạt ngang bàn của nàng, vạt áo nhẹ phớt qua bàn tay nàng đặt ở góc bàn.

Chỉ phớt qua, Húc Họa không ngẩng đầu lên, mà chàng cũng chẳng dừng lại lâu.

Mùi trúc thanh lãnh thoáng giao thoa cùng hương hoa quế ngọt ngào, Thần Ma Chi Tức bỗng nhiên hiểu ra, kỳ thực người này sẽ chẳng làm gì hại đến Khôi thủ nhà nó.

Đến chạng vạng tối, Húc Họa nộp địa đồ Huyền môn xong thì rời khỏi giảng đường.

Thiên Cù Tử tất nhiên đã đi từ thuở nào rồi, chàng vừa đi, đám đệ tử nội môn cũng tan đàn xẻ nghé ngay, chỉ có đệ tử ngoại môn là còn tụ tập lại với nhau rối rít trầm trồ về phong thái của chưởng viện.

Húc Họa ra khỏi giảng đường, liếc thấy cạnh đó là nhà ăn.

Đệ tử nội môn đều ích cốc cả rồi, đệ tử ngoại môn phần lớn xuất thân từ nhà giàu quý tộc, cho nên giá bán của nhà ăn Trai Tâm Nham thật sự như cứa cổ người ta, không hề lương thiện tí nào.

Húc Họa bước vào, phát hiện cơm canh bán bên trong đều đắt chết người thì không khỏi hơi ngoài ý muốn… Chẳng lẽ làm đệ tử ngoại môn Tiên tông Cửu Uyên mà còn phải tự phụ trách cơm nước à?

Mẹ nó, đúng là cẩn thận mấy cũng có sơ sót, sớm biết vậy đã giữ lại ít tiền Hề Vân Thanh đưa lúc trước để phòng thân rồi.

Trưởng tộc Ma khôi đứng trước nhà ăn, bụng réo ùng ục mà không có một xu dính túi. Thế này… thật sự tổn hại hình tượng quá đi thôi!! Có nên ăn trộm không nhỉ, nhưng đại trận Liên Hành của Tiên tông Cửu Uyên nổi tiếng lừng lẫy không kém Cửu Sát Thiên Võng của Ma tộc… e rằng dùng cách gì cũng không qua được mắt nó. Rủi bị nó tung chiêu lưu giữ cảnh tượng nàng ăn trộm, về sau biết giấu mặt đi đâu chứ… Nhưng chết vì đói cũng chẳng đẹp mặt hơn bao nhiêu. Nàng ngẫm nghĩ, cuối cùng nhấc chân đi lên núi Dung Thiên.

Đệ tử canh gác đương nhiên ngăn nàng lại, “Trọng địa của Âm Dương viện, đệ tử ngoại môn không được vào.”

Húc Họa điềm nhiên nói: “Hề chưởng viện lệnh cho ta sau khi tan học thì lên núi bái kiến.”

Vì một miếng cơm, nàng cũng không tiếc chút thể diện dùng tới hai chữ ‘bái kiến’ này.

Đệ tử canh gác nghe vậy, quả nhiên hơi do dự, nhanh chóng nhờ đại trận Liên Hành truyền tin tới Khổ Trúc Lâm.

Lúc này Thiên Cù Tử vừa mới trở về Khổ Trúc Lâm, nghe Liên Hành báo lại, chỉ thoáng sững sờ rồi lập tức nói: “Cho vào.”

Húc Họa quan sát vẻ mặt của đệ tử canh gác, lão thất phu kia luôn bỏ mặc không quan tâm nàng, chẳng biết đang nghĩ gì nữa, nhưng y hẳn phải thấy cảnh khó nàng đang gặp chứ?

Cũng may chỉ thoáng sau đệ tử canh gác đã khách khí bảo: “Mời.” Vừa nói vừa nhân tiện đưa cho nàng một tờ phù chú tạm thời cho phép ra vào núi, sử dụng một lần là mất hiệu lực.

Húc Họa vốn chẳng biết Khổ Trúc Lâm nằm ở đâu, cũng may Liên Hành hết sức tận tụy với trách nhiệm, dùng linh quang chỉ đường cho nàng.

Khổ Trúc Lâm quả thật như tên của nó, là một khu rừng trúc um tùm xanh ngắt, con đường mòn lát đá trắng uốn lượn giữa các hàng trúc cao ngất, không khí sạch sẽ mát lạnh chứ không như ở nhân gian. Húc Họa lại không có tâm trạng thưởng thức mấy điểm thi vị này, nàng chỉ cảm thấy… mấy gốc măng kia nom không tệ, to chắc ú nu, bóc vỏ rửa sạch xong xào với thịt, chậc chậc, mùi vị nhất định…

Đúng là không ích cốc thì gốc phàm sẽ không mất.

Cuối con đường mòn là mấy gian tịnh xá, ở cửa ra vào tịnh xá, Thiên Cù Tử áo trắng tóc đen đang đứng ngược gió, hình ảnh đẹp như tranh.

Đáng tiếc Khôi thủ Ma khôi bây giờ không có tâm trạng thưởng thức tranh… từ sáng tới giờ nàng chưa có miếng gì bỏ bụng đấy!!! Cho dù trong lòng vô cùng bài xích người trước mặt, nàng vẫn mở lời trước: “Hôm nay ta đến đây là vì muốn đáp tạ ơn cứu giúp của chưởng viện.”

Rõ ràng y không tình nguyện cứu nàng, vẻ mặt lạnh tanh thế kia mà. Nhưng đang bị cái bụng đói hành hạ, nàng đành tha thiết nói tiếp: “Chuyện này nói ra hẳn rất dài dòng, hay là chúng ta cùng ngồi xuống nâng cốc đối ẩm, từ từ trao đổi, chưởng viện thấy thế nào?”

Trưởng tộc tự thấy mình nói đến nước này đã không thể dễ hiểu hơn, nhưng với đối phương hai chữ ‘đáp tạ’ này lại vô cùng chói tai.

Hề chưởng viện chau mày, vì để gặp mặt nàng, chàng không tiếc kinh động toàn Âm Dương viện, đến Trai Tâm Nham truyền thụ môn quy cho đệ tử ngoại môn. Nhu tình tràn ngập lại đổi về hai chữ ‘đáp tạ’ khách sáo như đao cắt rạch da thịt chàng.

Đôi môi mỏng của chàng lập tức mím lại, khiến thần sắc trở nên lạnh lẽo vô tình tột cùng, “Đáp tạ? Trưởng tộc muốn đáp tạ thế nào?”

Húc Họa đói muốn xỉu tới nơi, trong lòng thì chửi cha chửi mẹ đối phương váng trời mà ngoài mặt vẫn phải tươi cười, “Ngồi xuống rồi cùng thương lượng, được chứ?”

Thiên Cù Tử vẫn không buông tha nàng, “Trưởng tộc cảm thấy, nên đáp tạ thế nào mới thỏa đáng.”

Húc Họa đói mờ mắt rồi, thế là nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Mục đích của Cửu Uyên là gì, bổn tọa và chưởng viện đều ngầm hiểu. Lần này nhận được thịnh tình của chưởng viện, cho dù thịnh tình đó xuất phát từ lập trường của tông môn thì bổn tọa vẫn mang lòng cảm kích. Về chuyện đáp tạ… Nếu có thể thuận lợi trở về Họa Thành, ta sẽ đặc cách cho đệ tử Cửu Uyên quyền ra vào Họa Thành, nếu có tộc dân đồng ý kết thân, ta cũng sẽ không ngăn cản. Còn về cho phép bao nhiêu người và khi nào thì có thể bàn sau.”

Ân oán rõ ràng thật.

Hề chưởng viện bị tình cảm nóng bỏng của chính mình thiêu cháy xém mặt mày, trong bụng thẹn quá hóa giận mà ngoài mặt vẫn không hề biểu lộ cảm xúc gì. Chàng cụp mắt nhìn xuống đất, phất tay áo, lạnh lùng bảo: “Nếu đã thương lượng xong, vậy mời Khôi thủ về đi.”

Cái… cái gì?! Ê!!! Húc Họa phẫn nộ, lão thất phu này có bị bệnh không vậy, bà đây nói gì sai sao?!

Chính là bởi vì nói quá đúng, nợ được tính sổ quá rành rọt, khiến lòng tự tôn của Hề chưởng viện bị tổn thương nghiêm trọng, cho nên mới không chút tha thiết giữ nàng lại ăn tối.

Mẹ nó, đồ hèn!!

Húc Họa vừa ra khỏi Khổ Trúc Lâm vừa tức tối đá mạnh vào bụi măng ven đường, giận đến xoắn dạ dày. Nhưng ông trời đúng là không tuyệt đường người, búp măng không chỉ bị đá bay mà còn rơi xuống trúng một con gà cảnh* lông bóng bẩy nhàn nhã cất bước đi dạo gần đó. Trưởng tộc Ma khôi liền chuyển giận thành vui, chỉ chốc lát sau nàng đã tay trái xách một con gà, tay phải cầm một búp măng.

*Gà cảnh



Nàng luôn rất dễ thỏa mãn, huống chi gà hầm măng mùi vị không tệ, cho nên nụ cười dịu dàng lại trở về trên môi. Chỉ có Liên Hành không nhịn được, lên tiếng nhắc nhở: “Tuyết vũ xích cẩm trĩ* chính là vật nuôi yêu thích của đại trưởng lão, khách nữ không thể trộm.” Nó nhận ra vị khách nữ này.

*Chim trĩ quý lông trắng mào đỏ

Húc Họa nhướng cao mày, quát nó: “Câm miệng! Khách nữ đến Tiên tông Cửu Uyên các ngươi, ăn cơm còn phải tự bỏ tiền túi ra?! Là vật nuôi yêu thích của Tái Sương Quy thì sao?! Chọc giận ta ta liền bắt ông ta làm nồi rùa hầm măng luôn!!” Dạy dỗ ra loại đệ tử hèn hạ cỡ đó, ông ta còn mặt mũi ở đó nuôi gà cảnh?!

Liên Hành: “…” Nó không làm gì được khách, đành quay đầu mách chưởng viện nhà mình, nhưng Thần Ma Chi Tức lại nhanh chân hơn nó…

Thần Ma Chi Tức thật sự nhìn không nổi nữa rồi, nó nhận người này làm chủ, nhưng y quả thật là kẻ dở hơi nhất nó từng thấy trước giờ, “Trưởng tộc không có tiền mua cơm.”

Thiên Cù Tử sững người, đúng rồi, cơ thể hiện giờ của nàng không tập ích cốc, và hình như đệ tử ngoại môn đều phải bỏ tiền túi ra mua cơm.

Chàng nhanh chóng ra khỏi tịnh xá đuổi theo thì thấy Húc Họa tay xách gà cưng của sư tôn, đang cãi lý với Liên Hành. Thiên Cù Tử vẫy cho Liên Hành lui xuống, Húc Họa giơ cao con gà lông trắng mào đỏ trên tay với ánh mắt thách thức như muốn nói: ta không thả ra đấy, có giỏi thì cắn ta đi!!

Thiên Cù Tử không nhìn con gà kia, nhẹ giọng nói: “Đi theo ta.”

Dứt lời chàng xoay người đi, Húc Họa không nhịn được cũng đi theo. Cách tịnh xá không xa có một con suối chảy từ trên núi xuống, nước suối tụ lại thành một cái hồ nhỏ. Cá trắm đen sống dưới đáy hồ vừa mập vừa mềm, so sánh thì con gà yêu vừa già vừa dai của Tái Sương Quy liền thua xa.

Húc Họa ném con gà kia đi, cũng không khách khí, xắn cao tay áo xuống hồ bắt cá. Thiên Cù Tử đứng trên bờ, vạt áo chàng nhẹ phớt qua lớp sỏi bóng loáng dưới chân, toàn bộ Khổ Trúc Lâm cũng như chàng, không nhiễm chút bụi trần.

Chàng không biết nên làm gì, cả đời này của Hề chưởng viện, thứ từng học nhiều không đếm xuể, nhưng chưa bao giờ đến gần nhà bếp… Từ trưởng tử thế gia đến đệ tử Huyền môn rồi thành chưởng viện Âm Dương viện, từ khi sinh ra đến nay, chàng chưa từng có nhu cầu học về mảng này.

Cũng may Húc Họa rất nhanh đã bắt được cá lên, không nói hai lời liền dùng nước suối mổ rửa sạch sẽ. Máu loãng nhuộm đỏ bờ đá và hồ nước, khí tức thanh lãnh của rừng trúc lập tức nhiều thêm một mùi tanh ngọt. Nhưng trận chủ xưa nay ưa sạch sẽ nhà nó vẫn bất động không nói, trận pháp Liên Hành cũng chỉ đành im lặng bất động theo.

Húc Họa nhặt cành khô xếp thành một đống nhỏ, không quên nhân tiện sai Thiên Cù Tử: “Cho ít lửa nào.”

Thiên Cù Tử dùng thuật hóa ra một quả cầu đỏ, quả cầu đỏ bám vào đống củi, lửa lập tức bùng lên. Húc Họa vừa nướng cá vừa hỏi: “Có gia vị không?” Hề chưởng viện ngơ ngác, Húc Họa thôi không trông cậy gì ở chàng nữa, “Muối cũng không có? Thảo nào chỗ này chẳng có chút sức sống nào.”

Thiên Cù Tử ngậm miệng không nói, cũng may Húc Họa cũng không kén chọn, cá nướng không muối không đường mà vẫn ăn ngon lành. Cả đời này của nàng từng nếm qua không ít cá, nhưng cá ở Khổ Trúc Lâm quả là ngon nhất không thể nghi ngờ. Chỉ có nước suối hoàn toàn tinh khiết mới dưỡng ra cá thịt thơm ngọt như vậy… đây xem ra là nơi tập trung nhiều linh khí nhất của Âm Dương viện.

Chưa kể kỹ thuật nướng cá của Húc Họa lại không tệ, khắp Khổ Trúc Lâm toàn là mùi cá nướng thơm lừng chưa từng có.

Húc Họa lấp đầy bụng, ác cảm dành cho Thiên Cù Tử liền vơi đi được chút. Nàng nướng tổng cộng ba con cá, ăn sạch một con liền không ăn nổi nữa, thế là đưa một con cho Thiên Cù Tử, “Nếm thử không?”

Mùi cá nướng khiến người ta ngạt thở, Thiên Cù Tử hơi ngả người về phía sau tránh né.

Húc Họa cũng không quan tâm, gói hai con cá lại rồi đứng lên, bỏ đi một mạch.

Thiên Cù Tử vẫn đứng tại chỗ, từ khi chào đời đến nay, chàng luôn theo đuổi lối sống khắc chế, cho nên sống hơn một nghìn năm mà chàng không có loại hoa quả yêu thích, không có món ăn đặc biệt ưa chuộng, không mê tiền tài, xa rời tửu sắc.

Đẹp đẽ rực rỡ đến mấy cũng đối xử bình đẳng, tuyệt đối không cho phép mình nán mắt nhìn nhiều hơn.

Hết thảy vật ngoài thân đều không luyến không chê, đạm mạc vô cầu gần như đã dung nhập vào thần hồn, biến thành một phần của con người chàng.

Nhưng hôm nay, chàng lại rất muốn nếm thử con cá kia.