Công cuộc luyện hóa Họa Thành tiến hành vô cùng suôn sẻ, lúc Thiên Cù Tử nương theo rễ cây của thần mộc Bất Hủ thoát khỏi Nhược Thủy, trong lòng vẫn nghi ngờ mình đang nằm mộng.
Bên ngoài nắng vàng rực rỡ, biểu thị tiết trời đang giữa hè. Thiên Cù Tử đưa tay cản bớt ánh nắng chói mắt, tầm mắt dần trở nên rõ ràng, thấy rõ khung cảnh trời trong xanh ngắt, núi non tắm nắng xinh đẹp trước mặt. Rừng dâu nức tiếng của Họa Thành xanh rì như phỉ thúy, chim trời xoải cánh bay trên cao. Thiên Cù Tử chậm rãi đi bên bìa rừng, nếu như đào nguyên có thật trên đời, e rằng chỉ đến thế mà thôi.
“Họa Họa?” Chàng khẽ gọi.
Ở trước mặt chàng, một gốc dâu đong đưa cành đáp lại, “Huyền Chu đi trước đi, bổn tọa còn phải nghiên cứu pháp trận này thêm một thời gian nữa.”
Thiên Cù Tử đưa tay vu0t v3 cành lá, “Vậy ta ở đây chờ nàng.”
Cành dâu nhẹ nhàng mơn tr0n mặt chàng, ngưa ngứa; nhưng chàng không hề động đậy, mặc cho nàng chạm vào.
Dưới ánh nắng loang loáng xuyên qua tán lá, người trước mặt nàng, dáng mày tựa núi xa, mắt như hồ thu; Húc Họa lần đầu tiên hiểu được thế nào gọi là yêu thích không nỡ rời.
Nhưng nàng vẫn khuyên nhủ Thiên Cù Tử: “Đi xem bọn nhóc đi, cho dù không đành lòng đánh chết thì cũng phải tẩn cho một trận ngắc ngoải.”
Lời này ngược lại nghe có lý, Thiên Cù Tử đành nói: “Ừ, ta sẽ nhanh trở lại.”
Húc Họa nói: “Không cần quá vội làm gì, dù gì thần thức của ta vẫn không thể tách rời khỏi Họa Thành, ngộ nhỡ không nhịn được, dùng thân thể hiện giờ hoan hảo với chàng thì hình như hơi quá gượng.”
“…” Thiên Cù Tử buồn cười, song lại không tự chủ được cay cay vành mắt. Nàng vốn luôn như vậy, đau đớn khổ sở đến đâu cũng chưa từng mở miệng than van. Nàng chỉ có thể hờ hững buông lời bông đùa trong khi vẫn kiên định làm tròn ước hẹn, giấu hết mọi gai góc hiểm trở trên đường sau lưng mình.
Thế nên chàng cũng mỉm cười, nói với giọng tuy nhỏ nhưng rõ ràng từng chữ một: “Nếu như Khôi thủ có ý đó, ta cũng…”
Còn không đi thì sẽ không đi được nữa!
May mà Húc Họa thực sự quá mệt mỏi, hơn nữa cũng cần thêm khá nhiều thời gian hoàn toàn dung hợp với pháp trận, nên mặc dù liên tục dùng lời đường mật v3 vãn nhau, hai người rốt cuộc vẫn không đi quá giới hạn.
Thiên Cù Tử vội vàng rời khỏi Họa Thành, tất cả Ma khôi đều lén lút nhìn theo chàng… Bây giờ hỏa trận bên ngoài Họa Thành cháy ngày cháy đêm, Húc Họa biến cả thành trì làm pháp thân của mình, nên khi đối thoại với chàng, người trong thành đều nghe thấy toàn bộ.
Mọi người nghĩ gì đương nhiên không tiện nói ra, nhưng ánh mắt bất giác đều chứa đựng sự kính nể vô hạn… Nói gì thì nói, vị chưởng viện này quả thực đã tu luyện tới cảnh giới mới, thế nào cũng xơi được, khó trách có thể lọt vào mắt xanh của Khôi thủ nhà họ.
Thiên Cù Tử xuôi theo rễ thần mộc Bất Hủ mà đi, rất nhanh đến được cổng thành. Chàng xoay người lại, một lần nữa nhìn tòa thành thanh tĩnh này, quyến luyến tràn đầy trong mắt.
Thần mộc Bất hủ chỉ phất phất cành về phía chàng.
“Chờ chàng.” Từ cổng thành vang lên tiếng cười nói dịu dàng… là giọng của nàng.
Mày kiếm của Thiên Cù Tử giãn ra, “Ừ.” Mọi yêu thương và quyến luyến đều gói gọn trong một chữ này.
_________oOo_________
Trên núi Dung Thiên, Thiên Cù Tử trở về liền bị tám chưởng viện còn lại đồng loạt vây quanh ngắm nghía.
Trên người chàng toàn là kiếm khí sắc bén, lúc đi lại lá rụng rơi ngang đều bị nghiền thành phấn. Thủy Không Tú và Hướng Tiêu Qua đương nhiên chạy tới trước tiên, đặc biệt là Hướng Tiêu Qua, bất chấp mọi thứ xông lên ôm chặt lấy chàng.
Mặc dù chỉ ôm trong khoảnh khắc, nhưng tay ông vẫn bị kiếm khí chém bị thương. Thiên Cù Tử hiển nhiên thấy được, bèn nói: “Xin lỗi, vẫn chưa thể khống chế được kiếm khí.”
Hướng Tiêu Qua nhất thời thất thố, giờ mới phản ứng lại nên khó tránh khỏi xấu hổ, nhưng trên mặt vẫn tràn ngập hân hoan, “Không sao. Húc Họa thế nào?”
Thiên Cù Tử nói: “Vẫn ổn, có thể ngừng luyện hóa rồi. Nhưng nàng còn cần thêm chút thời gian để dung hợp với pháp trận.”
Hướng Tiêu Qua mừng đến mức luống cuống chân tay, Thủy Không Tú rốt cuộc vẫn tỉnh táo hơn, bèn bảo: “Ngươi trở về thật đúng lúc, nhanh đi quản đám con của ngươi đi!”
Nói cho cùng vẫn là phụ tử liền tâm, Thiên Cù Tử hỏi: “Bọn họ đang ở đâu?”
Tám chưởng viện đồng loạt chỉ về hướng Thập Phương Giới. Thiên Cù Tử nhanh chân vào đó, đập vào mắt là cảnh tiểu ác ma đang luyện công, còn nhóc gai tôm thì mò mẫm dưới hồ nướ nửa ấm nửa lạnh xiên cá.
Cá dưới hồ tựa như cái bóng, vừa nhanh vừa tinh, khó bắt cực kỳ, nhóc gai tôm hăng hái đâm chọc, ống quần nó xắn tận bẹn, mặt mũi dính bùn, trên đầu còn lủng lẳng vài cọng rong.
Lúc nhìn thấy ‘dụng cụ xiên cá’ trong nó, mặt Thiên Cù Tử lập tức xám ngoét, “Đều tới đây cho ta!”
Tiểu ác ma liếc thấy chàng, lập tức ngừng luyện công lon ton chạy sang. Nhóc gai tôm vẫn còn nghi ngờ, “Ngươi là ai? Dựa vào đâu mà ra lệnh cho ta? Có biết cha ta là ai không?”
Thiên Cù Tử nghiêm giọng: “Mau lại đây trước!”
Nhóc gai tôm vác thánh kiếm lên vai, thong thả đi tới, “Ca, thằng cha mặt liệt cổ hủ này là ai vậy?”
Tiểu ác ma lập tức trốn ra sau lưng Thiên Cù Tử, tỏ vẻ mình và nhóc gai tôm không cùng lập trường.
Thiên Cù Tử đưa tay ra định tóm cổ nhóc gai tôm, thằng nhóc chợt cảm thấy không ổn, co chân định chạy. Nhưng nó chạy nổi sao?! Chưa chớp mắt xong đã bị Thiên Cù Tử bắt giữ trong tay rồi!
Thiên Cù Tử dùng tay trái nhấc thằng nhóc lên, tay phải cẩn thận đón lấy thánh kiếm, trên lưỡi kiếm còn dính vảy cá!! Còn dính vảy cá kìa!!!
Chàng không nói hai lời, nhấc nhóc gai tôm đi về phía Khổ Trúc Lâm. Ba người vừa ra khỏi Thập Phương Giới, tất cả mọi người đều nhìn thấy, cả Thủy Không Tú cũng mừng rỡ ra mặt, đúng là phải mở tiệc ăn mừng thôi!
Nhóc gai tôm vẫn không phục, khua khoắng tay chân loạn xạ, “Thủy gia gia! Hướng gia gia! Cứu mạng! Tên khốn này muốn hại ta!”
Hướng Tiêu Qua có cứu nó không? Thằng nhóc thối, không có người răn đe ngư là ngươi dám lôi mẹ ngươi ra làm dao phay mổ cá thật! Ông chỉ dặn hai câu: “Đánh hai cái là được rồi, đừng quá tay.”
Thiên Cù Tử mang con trai về Khổ Trúc Lâm, trước tiên đặt thánh kiếm lên bệ đỡ bằng vải mềm, sau đó chẳng nói chẳng rằng lật nhóc gai tôm nằm sấp lên đùi mình, tụt quần nó xuống, đưa tay đét bốp vào mông nó.
Nhóc gai tôm nghĩ sao cũng chẳng thể ngờ rằng ‘thằng cha mặt lạnh’ này lại không nể mặt Thủy gia gia và Hướng gia gia của nó, thật sự dám động thủ đánh nó! Nó giật mình há hốc, bàn tay của Thiên Cù Tử lại giáng xuống.
Sau đòn thứ hai, nhóc gai tôm lập tức òa khóc thành tiếng, vừa khóc vừa khỏi tiểu ác ma đứng cạnh đó: “Ca, hắn rốt cuộc là ai vậy?”
Tiểu ác ma vô tội chớp chớp mắt, “Là cha ta.”
Nhóc gai tôm đạp chân vùng vẫy, khóc lóc thảm thương.
Cho nên mới nói trẻ con đúng là khờ, ăn no rửng mỡ rồi đòi đi cứu cha? Đi theo cha có thể sung sướng bằng đi heo hai vị gia gia sao?
Thiên Cù Tử giữ chặt nhóc gai tôm đánh cho một trận, sau đó bắt đầu thiết lập khuôn khổ: “Từ nay trở đi, ngươi tên là Húc Vân Đằng. Về sau đầu giờ Mão (5h sáng) rời giường, đọc sách viết chữ một canh giờ, nhập thiền tĩnh tu một canh giờ, kế tiếp tập võ luyện kiếm một canh giờ. Giờ Mùi (1h trưa) ta sẽ kiểm tra bài tập, sau đó đấu luyện. Hễ bê trễ là ăn ba roi Thất Hiền, biết khôn thì chăm chỉ một chút!”
“Ta…” Nhóc gai tôm đột nhiên ý thức rằng những ngày tháng làm ông trời con của mình, cứ thế đã một đi không trở lại.
Tiểu ác ma trái lại không phải chịu phạt gì… trí thông minh của nó luôn hoạt động nha, muốn làm gì cứ giật dây đệ đệ làm là được, việc gì phải đích thân thử lửa chứ, không đáng.
Thiên Cù Tử dạy dỗ con trai xong, kế tiếp đương nhiên là đi tìm Thủy Không Tú. Mục đích của chàng rất rõ ràng, “Lần trước tiến vào Nhược Thủy, vãn bối đã bàn giao xong xuôi tất cả sự vụ của tông môn; bây giờ trở về chỉ vì muốn dẫn ấu tử đi cùng. Cảm ơn tông chủ đã tốn công giáo dưỡng hai đứa thời gian qua, hôm nay vãn bối xin chào từ biệt tông chủ.”
Thủy Không Tú tức suýt nổ phổi, cười lạnh nói: “Chào từ biệt? Ngươi muốn đi đâu?”
Thiên Cù Tử dừng bước, rốt cuộc vẫn hành lễ một cái, đáp: “Tông chủ.”
Thủy Không Tú mỉa mai: “Thì ra ngươi vẫn còn nhận người tông chủ này.”
Thiên Cù Tử nói: “Vãn bối xuất thân từ Tiên tông Cửu Uyên, sao lại không nhận tông chủ được?”
Thủy Không Tú: “Nhưng nhìn thần thái của ngươi trước khi xuất phát, hoàn toàn không có ý đó.”
Nghe vậy Thiên Cù Tử mới nói: “Ta đã từng nói, chí hướng của ta chưa bao giờ đặt ở danh lợi.”
Thủy Không Tú phẫn nộ thật rồi, “Ngươi không màng danh lợi?! Đời này của ngươi thua sạch ở nữ sắc rồi! Bây giờ ngươi muốn làm gì?! Chạy thẳng tới Họa Thành gả cho Khôi thủ Ma khôi? Thiên Cù Tử, chí hướng của ngươi đặt ở chỗ cao thật!”
Thiên Cù Tử không để ý tới y, hiển nhiên đã quyết tâm rồi, nên nghiêm mặt nói: “Tông chủ quá khen.”
Lửa giận của Thủy Không Tú bốc cao tận trời, “Đồ vô liêm sỉ! Ta với cha ngươi đã không còn trẻ trung gì, đã sớm gánh không nổi chức trọng trách của tông môn. Thiên Cù Tử, vị trí tông chủ bây giờ, ngoài ngươi còn ai có thể đảm nhiệm nữa hả?!”
Thiên Cù Tử hơi nhíu mày, “Chẳng phải Cuồng Dương đã trở lại núi Dung Thiên rồi ư?”
Thủy Không Tú từ từ thu lại vẻ giận dữ, biết chàng cũng đang cân nhắc vấn đề này, nên nghiêm nghị nói: “Trước kia còn Phó Thuần Phong, Mộc Cuồng Dương có y mưu tính thay nên mới ngồi yên ghế chưởng viện Đao tông, chưa từng thất trách. Nhưng sau khi Phó Thuần Phong bị thương nặng, nha đầu đó liền lộ nguyên hình. Thiên Cù Tử, ngươi sờ lương tâm suy nghĩ thử đi, ngươi thật sự cho rằng Mộc Cuồng Dương có thể đảm đương trọng trách của tông chủ sao? Ngoại trừ nha đầu đó, luận công đức hay uy vọng của những người khác, ai đủ khả năng phục chúng hả? Tới lúc đó, chẳng lẽ tông môn lại trở về thời kỳ chia năm xẻ bảy trước kia?”
Thiên Cù Tử im lặng, Thủy Không Tú lại nói: “Hơn nữa thân thể Hướng Tiêu Qua bây giờ càng ngày càng tệ, thực lực Hướng Mang thế nào ngươi rõ hơn ai hết. Hướng gia bảo mà không có Tiên tông Cửu Uyên nâng đỡ sẽ thế nào? Ngươi ngẫm kỹ lại xem.”
Thiên Cù Tử vẫn không chịu mở miệng, Thủy Không Tú thở dài một hơi, rốt cuộc đành thỏa hiệp, “Cho dù ngươi thật sự phải lấy Húc Họa, vậy cũng đâu nhất định phải dính chặt một chỗ, sớm chiều ở cùng nhau chứ? Nếu như Họa Thành dời về trên núi Dung Thiên, các ngươi kết làm đạo lữ xong, dẫu mỗi người ngụ một nơi thì qua lại có thể tốn bao nhiêu công sức hả?”
Thủy Không Tú nói được tới nước này là đã tha thiết lắm rồi.
Thế nhưng Thiên Cù Tử vẫn do dự, cuối cùng chàng nói: “Ta cần thương lượng với nàng ấy một chút, sẽ trả lời tông chủ sau.”
Thủy Không Tú chỉ vào mũi chàng, thật lâu không nói nổi thành lời. Dạo gần đây y phải tự hỏi bản thân, rốt cuộc hao hết tâm lực dạy dỗ đệ tử trưởng thành có ích lợi gì vậy?
_________oOo_________
Họa Thành, hỏa trận bên ngoài đã ngừng.
Thập Vạn Đại Sơn vẫn mênh mông gió tuyết, nhưng bên trong Họa Thành lại ấm áp như đương xuân. Đây là hai thế giới vừa tách biệt vừa liên kết chặt chẽ, mà trong đó Họa Thành chính là một cơ thể sống độc lập
Thiên Cù Tử đi tới dưới thành, cành nhánh của thần mộc Bất Hủ khẽ lay động, “Huyền Chu.” Từng câu từng chữ đều chứa đựng niềm vui.
Thiên Cù Tử ừ một tiếng đáp lại, tựa lưng vào gốc thần mộc rồi nói: “Lần trước hứa với nàng giảng bài cho Ma khôi một tháng, ai ngờ mới hai ngày đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bây giờ rảnh rỗi, ta đến hoàn thành ước hẹn đây.”
Nghe vậy Húc Họa mới nhớ tới giao ước mình đặt ra vì muốn lôi kéo hóa thân của Thiên Cù Tử lúc trước. Nàng nói: “Đáng tiếc lần này ta không thể chuẩn bị Linh Ẩm và cơm nước cho Huyền Chu.”
Thiên Cù Tử nhẹ nhàng vuốt một nhành lá xanh non, “Không cần.”
Húc Họa vô cùng thưởng thụ cái vu0t v3 này, người yêu mình ngày nhớ đêm mong đang ở trước mắt, tất nhiên khó tránh khỏi chuyện được một muốn mười, nàng kêu lên: “Dừng tay, còn sờ nữa bổn tọa sẽ hết nhịn nổi.”
Thiên Cù Tử vẫn không buông tay, trái lại còn đưa nhành cây kề bên môi mình. Chàng nhắm mắt lại, mặt ửng đỏ, khẽ khàng nói: “Không nhịn nổi thì không cần nhịn nữa. Hề mỗ ở đây rồi, Khôi thủ muốn thế nào… ta đều có thể.”
- -----oOo------