Hai tám Tết, có rất nhiều chuyến bay đến thành phố An bị trễ.
Mấy ngày trước khi đặt vé, Dụ Thần không muốn Hạ Hứa phải dậy quá sớm, nên mua chuyến bắt đầu cất cánh từ Bắc Kinh vào buổi trưa. Kết cục là anh lại đổi sang chuyến sớm nhất của hôm đó. Hắn hơi đau lòng: “Thế thì em phải dậy từ lúc trời chưa sáng đấy.”
“Không sao đâu.” Hạ Hứa nhắn lại trên WeChat: “Em quen rồi. Mà em cũng nhớ nhà, về sớm được lúc nào hay lúc ấy.”
Nhờ vụ đổi lịch sáng suốt này mà anh không phải chờ – chuyến anh đi là chuyến bay hiếm hoi không bị hoãn hôm đó.
Đến Tết âm, sân bay cũng chẳng khác gì trạm xe lửa – đông kinh khủng khiếp. Dụ Thần vừa liếc mắt một cái đã thấy Hạ Hứa đang xách hành lý – dáng người anh rất cao, cổ đeo khăn quàng bằng lông dê, chiếc áo lông anh hay mặc đã đổi thành áo khoác dáng dài, làm anh trông lại càng cao ráo thanh thoát hơn.
Dụ Thần chen ngược dòng người để đến chỗ anh. Anh cũng thấy hắn, liền giơ tay phải lên vẫy vẫy, nom cực kỳ phóng khoáng. Cuối cùng cũng đến chỗ anh, hắn một tay nhận lấy balo trên lưng anh, một tay ôm chặt anh vào lòng. Anh ghé vào lỗ tai hắn, bật cười: “Ở đây đông quá, hay chuyển chỗ đi?”
Vừa lên xe, hai người đã ôm nhau hôn ngấu nghiến. Dụ Thần đè Hạ Hứa lên ghế phó lái, hôn cực kỳ mãnh liệt. Anh cũng nhiệt tình đáp lại, lúc tách ra còn cố ý cắn cắn lên môi dưới của đối phương.
Xe rời khỏi sân bay, nhưng không vào thành phố ngay lập tức. Dụ Thần rẽ xe lên đường cao tốc, Hạ Hứa ước chừng phương hướng, hỏi: “Đang đi về phía Nam à? Chỗ đó…”
“Lâu lắm rồi không về, chắc là em nhớ ông nội lắm.” Mấy năm trước, trước khi rời khỏi đây, anh đã chôn cất ông ở một nghĩa trang phía Nam thành phố. Hắn nghiêng đầu sang nhìn anh: “Anh đã chuẩn bị ít hương và vàng mã rồi, chúng ta cùng đi đi.”
Khóe mắt anh cong lên: “Cảm ơn anh… đã suy nghĩ cẩn thận cho em như thế.”
—
Ở nghĩa trang.
Hạ Hứa thắp một nén hương cho ông nội, ngồi xổm xuống đất, chắp hai tay lại. Dụ Thần đặt một bó hoa tươi lên mộ bia, rồi lui về sau mấy bước, lặng lẽ nhìn anh.
Giọng anh rất nhỏ, lấy hết huy chương chiến công mà mình đã chuẩn bị từ trước ra từ ba lô, xếp từng cái một ra: “Cháu về thăm ông đây, ông à. Đây là những vinh dự mà cháu đã liều mạng để đạt được, ông xem… Đáng kiêu ngạo thật, ông nhỉ?”
Hôm nay rất lạnh, nhưng may mà trời cũng quang đãng, không có gió lớn mấy. Vạt áo khoác và khăn quàng cổ của anh bị thổi xuống đất, anh kéo chúng lên, nói tiếp: “Ông yên tâm, cháu vẫn khỏe lắm. Đúng là bị thương thêm mấy lần, nhưng cuối cùng thì vẫn ổn; mà sau này… cháu sẽ không bị thương nữa đâu.”
“Trước đây ông vẫn nói là muốn ôm chắt trai, nhưng chắc là cháu… không thể thực hiện nguyện vọng này của ông rồi.” Anh dừng lại một chút: “Ông… xin ông tha thứ cho cháu. Cháu đã tìm được một người mà cháu muốn ở cùng đến hết đời rồi; người đó rất tốt, nhưng giống như cháu… người đó cũng là đàn ông.”
Ngón tay Dụ Thần khẽ run lên.
Hạ Hứa xoay người nhìn hắn: “Đến nói mấy câu với ông em đi?”
Hắn tiến lên, ngồi song song với anh, nhìn ông lão hiền lành trong bức ảnh: “Cháu chào ông, cháu là Dụ Thần ạ.”
Anh cầm tay hắn, cười cười: “Cháu với anh ấy, ai đẹp trai hơn hả ông?”
Một làn gió thổi qua, ánh nến dịu dàng lay động. Anh bảo: “Ông em nói, cháu trai ông khá là đẹp trai.”
Dụ Thần lật ngược tay lại, lồng mười ngón tay vào tay Hạ Hứa. Giọng hắn rất trầm, rất nghiêm túc: “Ông à, cháu sẽ chăm sóc thật tốt cho cháu trai đẹp trai của ông, xin ông yên tâm ạ.”
Có rất nhiều người đến tảo mộ nhân dịp năm mới, nên đường về bị tắc đến kẹt cứng. Hạ Hứa bật radio lên, vừa nghe đài vừa gật gù buồn ngủ.
Dụ Thần muốn tắt radio đi để anh ngủ cho ngon, nhưng anh lại không thích, lầm bầm bảo: “Không có tiếng động thì em không ngủ được… Để như vậy là được rồi.”
Hắn hết cách, đành phải chiều theo ý anh.
Hàng xe thật dài thong thả dịch chuyển, Hạ Hứa đã gà gà ngủ, đầu nghiêng sang ghế lái. Dụ Thần chỉnh âm lượng đến mức thấp nhất.
Một lúc sau là đến chuyên mục những thông tin chính trị trong ngày, giọng của phát thanh viên nam rất ấm rất mạnh mẽ, đồng thời cũng rất rõ ràng: “Mấy ngày trước, nguyên phó ủy viên chính trị của quân khu thành phố X – Thường Phi – đã bị nghi ngờ có dính líu đến một vụ lạm quyền trong quân đội, tính chất vụ việc cực kỳ nghiêng trọng, hiện đã lập án điều tra. Theo đó, số quân nhân cấp cao có liên quan đến việc này đã lên đến…”
Dụ Thần tắt radio đi. Hạ Hứa giật mình tỉnh dậy, mơ màng dụi mắt, nhìn ra cửa sổ: “Chưa đến à?”
“Sắp rồi.” Hắn dịu dàng đáp: “Chắc là không kịp giờ ăn trưa đâu. Nhưng muộn tí cũng tốt – mấy hôm nay nhà hàng nào cũng chật kín chỗ, chúng ta đến muộn thì đỡ phải xếp hàng chờ.”
Đến hai giờ, cuối cùng hai người cũng giải quyết xong bữa trưa. Trên đường về nhà, Hạ Hứa bảo muốn vào cửa hàng 24/7. Dụ Thần hỏi: “Để mua gì?”
“Dép.” Trông anh hơi kỳ lạ: “Với khăn mặt các thứ.”
Hắn cười: “Anh đã chuẩn bị hết đồ dùng hàng ngày rồi.”
“À…” Anh lại nghĩ một lúc: “Em mua ít đồ ăn vặt.”
“Anh cũng mua rồi.”
“…”
Hắn hơi khó hiểu. Anh bị hắn nhìn đến mất tự nhiên, đành phải nói thật: “…Em muốn mua bôi trơn.”
Nói như vậy… thật mất mặt hết sức, như kiểu anh cực kỳ “thèm khát” vậy.
Hắn ngạc nhiên, rồi ho khụ một tiếng: “Cái đó… Anh cũng chuẩn bị rồi.”
Anh hơi nhướn mày, thở phào nhẹ nhõm.
…May quá, không chỉ có mình anh là “thèm khát.”
—
Về đến căn nhà mình từng ở nhiều năm, Dụ Thần vừa mở cửa ra là mũi Hạ Hứa đã xon xót, hơi thở như nghẹn lại, gần như đã rơi lệ vì nhung nhớ.
Nội thất đã thay đổi khá nhiều, nhưng có thể về lại đây… là anh đã biết ơn lắm rồi.
Chưa kịp cởi áo khoác, anh đã đè hắn lên tường, mạnh mẽ chủ động hôn. Hắn đáp lại rất dịu dàng, tay ôm siết lấy hông anh, tham lam cảm nhận mọi hơi thở của anh.
Dưới ánh đèn phòng tắm ấm áp, vòi nước rào rào phun, hơi nóng dày đặc, hai thân thể trần truồng quấn siết vào nhau. Hạ Hứa ngẩng đầu thật cao, để Dụ Thần hôn liếm nơi cổ mình. Rồi nụ hôn của hắn dần dần trượt xuống, tạo nên những vệt đỏ lấm tấm trên xương quai xanh anh.
Miếng ngọc nằm bên ngực trái của Hạ Hứa. Viền mắt Dụ Thần hơi nóng lên, vùi đầu hôn mút, rồi cắn một cái lên đầu v* bên trái của anh, đầu lưỡi day day khiêu khích, dùng nước bọt và môi răng để liên tiếp vừa cắn vừa xoa. Anh nhắm mắt lại, dựa trên vách tường, cổ họng hộc ra một tiếng khàn khàn thở dốc.
Anh có rất nhiều vết thương do đủ loại vũ khí gây nên, nhưng khi nhìn chúng trên những bắp thịt căng mịn đầy sức sống, thì trông không xấu xí chút nào, mà ngược lại còn có cảm giác… quyến rũ đầy hoang dã. Dụ Thần quỳ một gối xuống đất, hôn lên vết sẹo của anh.
Đôi môi hắn run rẩy, tay bóp chặt lấy hông anh. Anh hơi căng thẳng, cổ họng khô khốc, khàn khàn hô lên: “Dụ Thần!”
Hắn ngước lên nhìn anh, nhẹ giọng nói: “… Xin lỗi em.”
Anh lắc đầu: “Không cần… Anh không cần phải xin lỗi em.”
Hắn nhắm mắt hít một hơi thật sâu, đôi mày nhíu chặt lại. Lát sau, hắn mở mắt ra, môi dán lên vết sẹo trên bụng anh, dừng lại ở đó thật lâu.
Hạ Hứa vươn tay đan vào tóc hắn, muốn kéo hắn đứng lên, nhưng cổ tay lại bị hắn nắm lại. Hắn không nói gì cả, hôn một đường từ cơ bụng xuống xương nhân ngư, rồi đến bắp đùi, háng, rồi đến “thằng em” vẫn chưa cương lên hoàn toàn của anh, không chút do dự mà ngậm nó vào miệng.
Anh trợn to mắt: “Dụ Thần?!”
Nhưng hắn không để ý đến anh, chỉ một mực hôn liếm, cố nhét trọn dương v*t của anh vào miệng mình. Đồng thời hắn cũng nắm chặt cổ tay anh, nắm càng lúc càng chặt…
Hạ Hứa thở dài: “Dụ Thần, anh không cần phải làm thế đâu.”
Hắn vẫn ngậm cậu bé của anh, rầm rì đáp: “Anh thích thế đấy.”
Tắt nước đi, Dụ Thần ôm Hạ Hứa lên, chân trần đi về phòng ngủ. Hệ thống sưởi chạy rất tốt, nên dù không mặc gì thì cả hai cũng không lạnh chút nào. Anh nằm ngửa lên giường, còn hắn lấy bcs và dầu bôi trơn chưa mở từ tủ đầu giường ra. Anh ném bcs sang một bên, mở chai dầu ra, nghiêng người chuẩn bị tự mở rộng — nhưng hắn đã lật anh về.
“Để anh.”
Anh chưa kịp phản ứng thì hắn đã cầm mắt cá chân anh giơ lên cao. Anh “A” một tiếng, thấy hắn cúi đầu hôn lên mắt cá chân mình. Nụ hôn ẩm ướt dính dấp đó trượt dọc xuống theo chân anh, mãi đến nơi rậm rạp trên gốc đùi.
Theo bản năng, anh chợt ưỡn thắt lưng lên trước. Mông anh lập tức bị hắn giữ chặt lại, thứ xẩu hổ kia cũng bị hắn ngậm vào miệng lần nữa. Lần này hắn còn ngậm sâu hơn lúc ở phòng tắm, và cũng… tình sắc hơn nhiều.
Dụ Thần đã ngậm sâu đến cuống họng.
Cực khoái trào đến như thủy triều, anh vô thức cong chân lên, bàn chân nghiến xuống ga giường. Hai tay anh vịn ở vai hắn, nhiều lần muốn giữ đầu hắn để thúc vào sâu hơn, nhưng anh luôn nhịn được.
Dụ Thần chưa từng khẩu giao cho ai, kỹ thuật không thể nói là quá tốt. Nhưng đối với anh, nguyên việc hắn tình nguyện cúi người xuống để làm việc này cho mình đã làm anh thỏa mãn và cảm động lắm rồi.
Khoái cảm đẩy Hạ Hứa vào trạng thái mê man. Chợt thấy giữa hai chân man mát, anh nhỏm người lên mới biết — hắn đang vừa khẩu giao vừa mở rộng cho anh.
Ngón tay dính dầu bôi trơn đó dịu dàng như vậy, dường như không muốn anh phải chịu chút tổn thương nào. Nó nhẹ nhàng xoa nắn, từ từ tiến nhập, chậm rãi vuốt ve tường thịt thật mỏng, các ngón còn lại khe khẽ day ấn từng nếp uốn ngoài miệng huyệt.
Khi bị chạm vào điểm G, Hạ Hứa vong tình rên lên.
Ngón tay Dụ Thần liền dừng ở đó, nhào nặn vỗ về, ngoài miệng cũng cực kỳ chăm chỉ, nhiều lần nuốt đến tận cuống họng.
Giọng anh đã run rẩy đến không thể kiềm chế được, đuôi mắt đỏ lên, trong mắt đã lấp lánh ánh nước: “Dụ Thần… vào đi…”
Hắn thẳng người lên, rút ngón tay ra, nhưng vẫn xoa bóp ngoài miệng huyệt một lúc. Biết chắc nó đã được mở rộng khá ổn rồi, hắn mới đỡ “người anh em” đã cứng ngắc từ lâu của mình lên, thử đẩy vào huyệt, ôm Hạ Hứa nói: “Anh vào nhé…?”
Anh ôm lấy cổ hắn, chủ động hôn lên, vừa triền miên vừa hoang dã. Không muốn buông hắn ra, chỉ muốn cứ thế này mà ăn hắn vào bụng.
Chăn rơi xuống đất, tiếng ga giường sột soạt vang lên rất có tiết tấu. Giường cũng đung đưa, trong không khí ngập tràn mùi mồ hôi nóng rực và mùi tình dục ngai ngái.
Hai thân thể vốn đang khao khát nhau chẳng cần phải thăm dò mà cứ thế rút ra đâm vào, khoái cảm sung sướng đến phát điên khuếch tán mạnh mẽ từ nơi đang giao hợp. Hạ Hứa giang chân ra thật lớn, tiếp nhận va chạm mạnh bạo mà ngọt ngào của người yêu. Súng đã lên cò, sự xâm lược vô độ có gây nên một chút đau đớn, nhưng anh vẫn muốn đòi lấy nhiều hơn.
Phải đau hơn nữa. Phải nhanh hơn nữa.
Dụ Thần dập vào rất sâu, gần như tập trung hết sức lực toàn thân vào phần eo. Hông hắn như cái máy đóng cọc không ngừng, cơ bụng căng cứng. Dầu bôi trơn bị ma sát thành bọt trắng, lẹp nhẹp chảy ra từ miệng huyệt đỏ bừng. Có khi nó chưa kịp rơi xuống giường thì đã bị dương v*t nóng hổi đẩy vào lần nữa, càng lúc tiếng nước càng rõ ràng, lép nhép chèm chẹp, hệt như một bài ca tình sắc.
Hắn nắm chặt cẳng chân anh, mỗi lần đầy vào đều cố ý nghiền qua điểm G. Lúc đầu anh còn nhẫn nhịn, chứ bây giờ đang chìm trong khoái cảm, hầu như anh không thể ngăn nổi tiếng rên rỉ nữa. Anh nằm ngửa trên giường, thân thể chuyển động như đang lênh đênh trong sóng biển, mồ hôi ướt đẫm ga giường, đầu v* sưng đỏ sừng sững, vì nhuộm mồ hôi mà những vết hôn trên bụng nom đỏ tươi ướt át, bắt mắt cực kỳ.
Dâm dịch chảy ra liên tục giữa hai chân Hạ Hứa. Mồ hôi của Dụ Thần tích tụ trên ngực anh, vách thịt bị chịch đến nhũn ra như bùn chợt bắt đầu co rút, hút chặt, chèn ép kẻ xâm nhập. Hắn liền rút ra hơn nửa, vừa thở dốc vừa bình tĩnh lại, rồi lại mạnh mẽ xộc vào lần nữa. Túi tinh “bốp” một tiếng va vào mông anh, thịt nước giao hòa.
Bụng dưới của Hạ Hứa co thắt, xấu hổ vặn vẹo thân mình. Dịch thể từ “cậu em” của anh chảy xuống, lẫn vào bộ lông đen nhánh, dinh dính ươn ướt. Anh lần tay xuống, mò đến nơi hai người đang giao hợp.
Nơi đó vừa nóng vừa sưng đỏ, bọt trắng bừa bãi cực kỳ. Dụ Thần đâm vào cực sâu, chỉ còn hai túi tinh căng phồng còn ở ngoài. Anh rút bàn tay thấm đẫm các loại dịch thể đó về, bôi hết chúng lên cơ bụng hắn.
Hắn cầm lấy thứ xấu hổ của anh, chu đáo ve vuốt. Cả phía trước lẫn phía sau anh đều được kích thích, toàn thân đỏ ửng lên, mắt híp lại, trong mắt ngập tràn hơi nước. Biểu cảm đó không mềm mại cũng không quyến rũ kiểu phụ nữ, nhưng lại làm Dụ Thần không thể kiềm chế được.
Chính Hạ Hứa cũng tự cảm nhận được – thứ hung ác trong người mình lại to thêm một vòng rồi.
Lần tăng tốc cuối cùng, dường như hắn làm bao nhiêu cũng không thấy đủ, rút ra tra vào cực kỳ hung bạo, chịch mạnh đến nỗi nhiều lần anh phải hét lên. Nước bọt chảy ra từ khóe miệng anh, cơ bụng và mông thịt co vào cực chặt. Tiếng anh kêu nhỏ dần rồi tắt hẳn, đến cuối cùng chỉ biết thở hào hển, không thể kiểm soát.
dương v*t của anh ưỡn lên cao ngất, tinh dịch phụt ra tung tóe. Đương lúc cao trào, vách thịt anh càng cắn chặt hơn. Hắn ôm siết lấy anh, cố dịch chuyển thêm vài cái nữa, rồi trút hết một bụng nhung nhớ vào cơ thể của người mình yêu nhất này.
Hạ Hứa giơ tay che mắt, môi run rẩy, hộc ra một chữ: “…Sướng!”
Dụ Thần vẫn chôn mình trong người anh, lúc rút ra còn tạo ra một tiếng “tạch” rất lớn. Anh mò tay xuống, bôi hết tinh dịch vừa tràn ra khỏi huyệt lên thứ vừa bắn ra của mình.
Hắn ôm anh hôn hôn, hôn một lúc thì lật người anh lại, đến thêm lần nữa.
—
Buổi chiều, ánh mặt trời lọt vào phòng qua khe cửa sổ. Hạ Hứa ôm gối nằm sấp, hai chân dạng ra; Dụ Thần cầm một hộp thuốc mỡ, cẩn thận xoa bóp miệng huyệt sưng đỏ cho anh.
Làm ba lần, dù không hẳn là quá đau nhưng vẫn xếp được vào hạng “sử dụng quá độ”. Lúc vào phòng tắm tẩy rửa, chân anh run lên đi không vững, tinh dịch còn rỉ ra từ miệng huyệt không thể khép lại. Anh vừa nhột vừa xấu hổ, nay bôi thuốc rồi lại thấy lành lạnh tê tê.
Dụ Thần để lọ thuốc xuống, hôn lên mông anh mỗi bên một cái “chụt” thật kêu. Anh xấu hổ hô lên, lỗ tai đỏ bừng: “Này! Đừng!”
Hắn chặn miệng anh lại, nuốt hết những tiếng kêu ngại ngùng của anh vào bụng.
Một buổi chiều cứ thế trôi qua. Đến tối, Hạ Hứa đến phòng bếp lục lọi, rồi đề nghị đi siêu thị mua ít thức ăn.
Hai người lái xe đến một siêu thị thật lớn. Phía sau anh vẫn còn khó chịu, nhưng vẫn đòi tự lái xe. Hắn đành phải tùy anh, nhưng thực sự cũng không quá lo lắng.
Trong siêu thị có rất nhiều người, quảng cáo liên tục phát “Chúc mừng năm mới”. Hạ Hứa đẩy xe đồ, chọn chọn lựa lựa ở khu thịt tươi sống. Dụ Thần đi bên anh, thường xuyên vén khăn quàng bị rơi xuống lên cho anh.
Trước quầy thanh toán là cả một hàng dài người, xe đẩy của ai cũng chất đầy đồ Tết. Anh hỏi: “Đêm 30 anh sẽ về nhà hả?”
Hắn đáp: “Nhà em chính là nhà anh.”
“À không.” Tiếng nhạc quá lớn, anh buộc phải ghé sát vào tai hắn: “Ý em là nhà ba mẹ anh cơ.”
“Không về.” Hắn thuận thế nắm vai anh: “Chị và anh rể anh năm nay cũng không về; anh anh thì dẫn cả nhà đến phía Nam ở qua mùa Đông.”
Anh gật đầu, lại nhìn xuống xe đẩy của mình: “Chỗ này là đủ cho chúng ta qua Tết rồi.”
“Em nấu hay anh nấu?”
“Em nấu đi!”
Hắn cười: “Thôi, hay là để anh đi.”
Lúc về nhà đã là 10 giờ tối, trên đường đã thấp thoáng tiếng pháo kép. Dụ Thần vừa phân loại thức ăn để cất đi xong, đang định thay quần áo thì chợt bị Hạ Hứa ôm lấy từ đằng sau.
“Năm đó anh bảo đã đứng dưới sân trường ngước lên nhìn em, nhưng em lại chẳng để ý gì cả.” Anh nói: “Dụ Thần… Em muốn thử nhìn xem, trông anh lúc đó sẽ như thế nào.”
Hắn cầm tay anh, cười đến cưng chiều rất đỗi: “Đến cửa sổ chờ anh.”
Năm phút sau, Hạ Hứa đứng bên cửa sổ, thấy Dụ Thần đang đứng dưới, ngước lên nhìn anh dưới ánh đèn đường.
Trong nháy mắt ấy, dường như thời gian đã quay ngược về hơn mười năm trước, về thời niên thiếu của anh, và dừng lại ở đó.
Đến đêm, hai người lại làm thêm một lần, dịu dàng quấn quít hơn cả ban chiều. Làm xong, Hạ Hứa châm một điếu thuốc với hắn, rồi trầm giọng bảo: “Năm sau, em sẽ không về Tổ hành động Đặc biệt nữa.”
Ngón tay Dụ Thần run lên, chút tàn thuốc rơi xuống.
“Em đã nộp đơn xin miễn thi hành nhiệm vụ, từ nay giải ngũ về quê, đến Trường Cảnh sát dạy học.” Anh vỗ vỗ lên vết sẹo trên đùi mình: “Đây sẽ là vết sẹo cuối cùng của em, sau này, em sẽ không bị thương nữa.”
Hắn cầm tay anh, muốn nói lại thôi. Anh bật cười, chớp chớp đôi mi: “Em biết, anh không nỡ để em đặt xuống tất thảy vinh quang và sự nghiệp mà em đã phải liều mình để có được. Nhưng em cũng biết…” Anh nhìn hắn: “Anh càng không nỡ nhìn em bị thương, và sợ rằng có ngày em sẽ đi mất.”
“Hứa à…”
“Sinh ly còn có ngày gặp lại — như chúng ta vậy, nhưng tử biệt… thì vĩnh viễn không có cơ hội nữa.” Anh nhìn thẳng vào mắt hắn: “Trước đây em không sợ chết, nhưng giờ thì em sợ rồi. Vạn nhất mà em có mệnh hệ gì thật, có phải anh sẽ sống trong ảo giác về em cho đến chết không?”
Dụ Thần ôm lấy anh, giọng khản đến gần như mất tiếng: “…Đừng nói bậy.”
Hạ Hứa cười cười, vỗ lưng hắn: “Nên em đã quyết định rồi. Sau này em không đi làm nhiệm vụ nữa, để anh và ông nội đều yên tâm. Anh cũng đừng cảm thấy là em đã bỏ lỡ gì đó vì tình cảm này. Anh biết không…. Hai năm lăn xả vừa qua đã đủ để em kiêu ngạo nửa đời còn lại rồi.
Em không làm nhục bộ đồ đặc công em mặc, em từng chạm tới tay Thần Chết, em từng giết người, cũng đã từng cứu người. Em không phụ lòng quốc kỳ trên tay em, vậy là quá đủ rồi. Dù giờ có rời đi, thì em cũng không còn gì nuối tiếc nữa hết.”
Hai người tựa sát vào nhau. Anh nói tiếp: “Đến trường Cảnh sát cũng là một thử thách mới đấy – sếp em toàn nói là em rất hợp hướng dẫn người mới. Thế cũng tốt, có thể truyền lại những kinh nghiệm thực chiến của mình, cũng không tính là thất truyền đúng không?”
Hắn hỏi: “Trường Cảnh sát nào?”
“Ở Tây Nam ấy.” Anh đáp: “Dù sao em cũng ở đấy lâu rồi, quen rồi.”
“Anh đến đó với em.” Hắn hôn lên rái tai anh.
“Đừng nghịch!” Hạ Hứa sợ ngứa, cười rộ lên: “Còn công ty anh để cho ai bây giờ?”
“Anh có chi nhánh ở Tây Nam. Hứa à, chúng ta đã để lỡ mất nhau nhiều năm như vậy rồi, nên sau này, em ở đâu thì anh sẽ ở đó.”
Anh khẽ run lên, cười cười thở dài: “Cũng được. Mùa mưa năm sau, để em dẫn anh đi ăn nấm độc đi.”
Hắn cắn nhẹ cằm anh một cái: “Ừ, ăn nấm độc trước, rồi sẽ ăn em!”
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng pháo hoa. Ánh đèn nhà nhà, tựa như những vì sao lấp lánh giữa trời đêm vậy.
Sev: Chệch choạc là lý do cho sự chậm trễ này…
Các mẹ bình tĩnh, còn phiên ngoại!
– Hoàn chính văn–