Dụ Thần mất rất nhiều công sức mới dỗ Thường Niệm lên giường được. Cậu níu mép chăn, khuôn mặt thanh tú trắng bệch không có chút sắc hồng nào, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào hắn, gần như đã hơi… điên điên: “Anh Thần ơi…”
“Anh đây.” Dụ Thần cúi người, lau mồ hôi trên trán cho cậu: “Anh đi lấy thuốc ngủ cho em nhé.”
Uống thuốc xong, mãi sau cậu mới thiếp ngủ, nhưng trông vẫn cực kỳ bất an. Hắn ngồi bên giường cậu một chốc, chờ hơi thở của cậu đều đều rồi thì nhẹ nhàng rời đi.
Vừa nãy khi cậu ôm hắn, hắn đã cho là cậu biết hết, suýt nữa đã hoảng cả lên. Hỏi kỹ thì mới biết — chỉ vì hắn lâu không về nhà nên cậu mới sợ hãi thế thôi, nghĩ là hắn đã có người mới ở ngoài nên mới không về nhà với cậu.
Dụ Thần đi tìm quản gia, hỏi thăm tình trạng gần đây của Thường Niệm. Quản gia đáp — từ sau khi xuất viện đến giờ, cậu rất ít khi ra ngoài. Vì dạo này trời lạnh, sợ bệnh cảm trong người xảy ra biến chứng nên cậu vẫn bảo vệ bản thân mình rất cẩn thận.
Nói rồi, quản gia thở dài một hơi. Dụ Thần hỏi: “Ông muốn nói gì thì cứ nói hết đi.”
Ông nghĩ hồi lâu rồi mới bảo: “Cậu chủ à, nếu cậu rảnh thì hãy về nhà nhiều hơn nữa đi.”
Hắn nhíu mày: “Ý ông là sao?”
“Không phải ngày nào cậu cũng về, nhưng cậu Thường vẫn luôn đợi cậu đấy. Bữa tối hôm nào cũng là làm theo sở thích của cậu…”
“Khoan đã.” Hắn ngắt lời ông: “Hôm nào không về tôi đều báo trước mà, sao em ấy lại đợi tôi nữa?”
“Cậu Thường nói, vạn nhất cậu xong việc sớm rồi về thì sao? Cậu chủ không biết đấy thôi, trước khi ngủ cậu ấy còn bảo đầu bếp chuẩn bị bữa khuya nữa, nếu cậu về mà đói thì sẽ có đồ ăn luôn.”
Sự hổ thẹn trong lòng Dụ Thần lại nặng thêm một phần. Cảm giác nặng nề này ám ảnh trong lòng hắn, tựa như khối đá nặng ngàn cân —- khi hắn và Hạ Hứa đang hoan ái vô độ, thì Thường Niệm lại đang cô đơn chờ đợi ở nhà, hệt như một đứa bé bị vứt bỏ vậy…
Quản gia nói tiếp: “Dạo này cậu Thường rất chăm đến phòng phục hồi chức năng, là vì cậu cả đấy. Cậu ấy nói muốn mau mau đứng lên được, muốn không phải ngồi xe lăn nữa, rồi sẽ không cần cậu phải đỡ cậu ấy nữa. Sau này muốn đi đâu, cậu ấy cũng sẽ có thể sóng vai bước bên cậu, mà không phải để cậu dìu mình.”
Dụ Thần khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm vào bóng tối đến thất thần. Quản gia đứng bên cạnh hắn, muốn nói lại thôi: “Mấy hôm trước bác sĩ Lưu có đến, bảo là…”
“Bảo gì?”
Quản gia hơi khó xử, nghĩ vài giây mới đáp: “Nói là… Vì cậu Thường phải chịu đựng áp lực trong thời gian dài, lại không được quan tâm đầy đủ nên hơi có vấn đề về mặt tâm lý… Cậu ấy có dấu hiệu của bệnh trầm cảm.”
Sắc mặt Dụ Thần cực kỳ tồi tệ, xương ngón tay xiết chặt đến độ hiện ra màu xanh trắng. Quản gia thấp thỏm kêu: “Cậu chủ à?”
“Ông nói tiếp đi.”
“Lúc cậu không ở nhà, cậu Thường… hơi đa nghi, cảm xúc cũng dao động thất thường, có khi còn tự dưng bật khóc. Bác sĩ Lưu nói, đó đều là triệu chứng của bệnh trầm cảm.”
“Lấy thuốc chưa?” Hắn hỏi: “Có cần vào viện không?”
“Chuyện đó thì không cần.” Ông đáp: “Bác sĩ Lưu nói, tốt nhất là cậu có thể dành nhiều thời gian ở với cậu ấy hơn nữa. Chỉ có cậu mới là thuốc của cậu ấy.”
Dụ Thần lặng lẽ ngồi yên, nửa phút sau mới phất phất tay, ra hiệu cho quản gia ra ngoài. Khi cánh cửa được khẽ khàng đóng lại, hắn nhắm mắt tựa vào lưng ghế, bất đắc dĩ thở dài.
Sự chán ghét và hổ thẹn với Thường Niệm song song tồn tại trong tâm trí hắn, như một tấm lưới càng ngày càng vây chặt lại, làm hắn không thể trốn thoát nổi.
Nhưng hắn không biết… Một tấm lưới lương tâm khác cũng đang siết chặt lấy Hạ Hứa, làm anh sắp không thở nổi nữa.
Từ khi bắt đầu, Hạ Hứa đã luôn biết về sự tồn tại của Thường Niệm, cũng biết mình là kẻ tiểu nhân đang chen ngang vào tình cảm của người khác. Nhưng ngay khoảnh khắc gặp lại Dụ Thần ở bữa tiệc kia, những cảm xúc rung động và khát vọng nơi đáy lòng anh đã ào lên như sóng trào, liên tục đánh vào ranh giới cuối cùng của anh.
Anh không thể khống chế được nó. Anh muốn Dụ Thần, muốn đến mức… phải dùng cách đê tiện nhất cũng được.
Ngày ấy khi đứng trước mặt Dụ Thần, dùng giọng điệu như đang tìm bạn giường để nói ra yêu cầu muốn ngủ với hắn, anh đã tự nhủ bản thân rất nhiều lần rằng — chỉ làm một lần là được, chỉ một lần này thôi, rồi anh sẽ không nhớ nhung gì về hắn nữa.
Nhưng dù lần đó hắn đã làm anh đau đến mức suýt hôn mê, thì anh… vẫn không thể xóa bỏ người này ra khỏi tâm trí mình được.
Cuộc sống vô cùng ngắn ngủi, lần này nếu anh bỏ đi, thì chắc gì anh đã có thể gặp lại người đó lần nữa… Huống chi anh đã phải chờ mười năm thì người đó mới xuất hiện, sao mà anh nỡ dứt bỏ giấc mộng đẹp đẽ này?
Nhưng lương tâm luôn luôn nhắc nhở anh rằng — Hạ Hứa, mày là kẻ có tội.
Lúc đầu, khi Dụ Thần đối xử với anh cực kỳ tệ, anh lại cảm thấy khá là yên tâm – dù trong nỗi yên tâm này bao hàm cả sự cay đắng cùng cực và hy vọng xa vời. Càng về sau hắn vàng tốt với anh, tốt đến mức khi nhìn anh, ánh mắt hắn đong đầy ý cười.
Mỗi lần rời khỏi Nhạn Lạc, cảm giác tội lỗi trong anh lại nhiều hơn một chút. Anh cố tự thôi miên mình, cố nghĩ rằng chuyện này chỉ là để giải quyết nhu cầu sinh lý. Tiền luôn là thứ tốt, anh cầm tiền của Dụ Thần, cũng chỉ là “lương” hắn bao nuôi anh mà thôi. Anh cố hết sức để nghĩ rằng: Hạ Hứa, mày không phải là kẻ thứ ba, mày chỉ là một thằng bạn giường cầm tiền mà làm việc.
Nhưng càng về sau, ý nghĩ mà anh cố chôn vào trong đầu này lại càng lung lay. Sau một lần làm tình nào đó, Dụ Thần đã rời đi trước, anh còn ở lại trong phòng. Dạ dày anh chợt trào ngược cả lên, nôn ra thì toàn là dịch loãng.
Rèm cửa sổ vừa dày vừa nặng đã che đi hết nắng ấm của mùa đông. Anh trốn trong bóng tối, như một con sâu mọt xấu xí ác độc đang trốn chui trốn nhủi vậy.
Hôm nay anh được nghỉ, nên anh nhờ khách sạn mua cho mình ít thuốc dạ dày rồi mới rời đi. Vừa trở về khu tập thể đã ở nhiều năm, anh liền nghe thấy tiếng ồn ào — trong sân sinh hoạt chung đang tập trung rất nhiều người, tiếng xe cứu thương càng lúc càng gần đó.
Có người nhảy lầu tự sát.
Hạ Hứa không có thói quen hóng chuyện, thấy xe cứu thương và cảnh sát đã đến thì rẽ đám người ra, một mình lên tầng. Mãi đến giờ cơm, ông nội anh mới than thở bảo — người nhảy lầu là con gái nhà họ Chu, đã không cứu được nữa, một xác hai mạng.
Tay Hạ Hứa run lên, đánh rơi đũa xuống đất.
Con gái nhà họ Chu đã cùng anh lớn lên từ bé, cô vừa xinh đẹp vừa cởi mở, vừa cưới mấy năm trước, cuối tuần còn thường xuyên dẫn chồng về nhà mẹ đẻ chơi. Nhưng ba tháng trước, cô ôm bụng lớn trở về nhà mẹ đẻ một mình. Mọi người trong khu chúc mừng cô đã có em bé, nhưng cô thì lại khóc không thành tiếng.
— Người đàn ông đã thề non hẹn biển với cô xưa kia nay lại có tình nhân ở ngoài. Hai người vẫn chưa ly hôn, cô giận mà không làm gì được, chỉ có thể về nhà mẹ đẻ ở tạm mấy ngày.
Ông nội càng nói càng tức giận, đặt hẳn đôi đũa xuống mâm: “Ông bảo chứ, nhất định đứa tình nhân kia sẽ bị trời phạt! Đã rắp tâm phá hoại gia đình người khác, hại con bé nhà họ Chu phải ôm con đi tự sát; thì sao nó có thể sống yên ổn được! Chồng con bé cũng không phải thứ tốt lành gì, chẳng biết chúng nó có chết già được không…”
Lúc rửa chén, Hạ Hứa làm vỡ một cái bát. Khi nhặt mảnh vỡ lên, anh bị đứt tay, đi thoa thuốc lại chợt nhớ đến — mấy giờ trước Dụ Thần còn để anh nằm trên đùi hắn, bôi thuốc cho lỗ nhỏ sưng đỏ của anh.
Ngón tay hắn vừa thon vừa dài, là một đôi tay đã luyện đàn dương cầm nhiều năm. Khi những ngón tay đó mân mê ở nơi bí mật của anh, sự dịu dàng truyền ra từ chúng làm cả người anh tê dại.
Trời đã tối rồi. Hạ Hứa đứng trong phòng bếp hồi lâu, chợt giơ tay lên, “bốp” một tiếng tát vào mặt mình!
“Súc sinh!” Giọng anh khàn khàn như củi khô trong đống lửa, lại tát thêm cái nữa: “Hạ Hứa, đcm mày là đồ súc sinh!”
—
Cuối năm, Cục cảnh sát cực kỳ bận rộn. Vết thương của Hạ Hứa đã lành hẳn, liền về đội đặc công tham gia tuần tra. Dạo này Dụ Thần ít tìm đến anh hơn, tuy anh có nhớ hắn, nhưng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bận bịu mãi đến nửa tháng sau, cuối cùng Hạ Hứa cũng có một ngày được nghỉ. Lúc đó anh vừa trực hết ca đêm, đi ra từ Cục cảnh sát, đang định về nhà ngủ bù thì chợt bị một chiếc xe có rèm che cản đường.
Cửa sổ xe hạ xuống, người ngồi trong lịch sự gật đầu chào anh, mỉm cười hiền lành.
Trong khoảnh khắc đó, mồ hôi lạnh chợt túa ra trên lưng anh. Cả thế giới thốt nhiên im lặng, anh không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa.
Anh thấy môi Thường Niệm cử động, dường như đang gọi tên mình.
“Hạ Hứa, lâu rồi không gặp.”