Trần Minh Nguyệt cau mày, sau khi gặp lại Trần Chiêu cô không ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh nữa, cô còn tưởng anh cai thuốc rồi.
Cảm nhận được sự lạnh lẽo quanh người Trần Chiêu, cô quan tâm hỏi: “Vụ án anh làm không thuận lợi à?”
Trần Chiêu giang tay ôm cô, giọng anh khàn khàn xen lẫn mệt mỏi: “Rất thuận lợi, thế nên anh mới về sớm.”
Vụ án lần này có cảnh sát ở thành phố Đằng phối hợp cùng xử lý, cảnh sát bắt được đôi vợ chồng phạm tội, đi suốt đêm áp giải hai người họ về thành phố A, trải qua một ngày thẩm vấn, hai người họ khai mấy vụ buôn người mình đã thực hiện ở biên giới Tây Nam và trong nước trong mấy năm qua.
Trần Chiêu vùi mặt ở cổ Trần Minh Nguyệt, hơi thở phả vào làn da trắng nõn làm cô hơi ngứa, Trần Minh Nguyệt giơ tay sờ đầu anh, “Vậy… vậy sao trông anh lại không vui?”
Dừng lại một chút, cô sốt ruột: “Có phải anh bị thương không?”
Trần Chiêu đứng thẳng dậy, nét mặt khôi phục lại vẻ lạnh lùng dửng dưng, kiêu ngạo nói: “Em yên tâm đi, ông đây không dễ bị thương như thế đâu.”
Trần Minh Nguyệt nghiêm túc nhìn anh từ đầu xuống chân, chắc chắn anh không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô lại nhớ tới một chuyện: “Hà Chu đi công tác ở thành phố A, bây giờ vẫn chưa về đâu, anh có muốn gặp cậu ấy không?”
Trần Chiêu cúi đầu, lông mi rũ xuống, lẳng lặng thoáng nhìn phong thư trong tay Trần Minh Nguyệt, thờ ơ đáp: “Đợi tới tháng sau Lâm Thính về nước rồi gặp một thể.”
Trần Minh Nguyệt nói: “Vâng. Anh đã ăn tối chưa?”
Trần Chiêu lắc đầu.
Trần Minh Nguyệt nhìn đồng hồ đeo tay: “Muộn thế này sao còn chưa ăn? Em nấu cơm cho anh nhé, bọn mình về nhà đi.”
Trần Chiêu nhướng mày, “Em nấu?”
Lông mi Trần Minh Nguyệt run lên: “Vâng… Sao à?”
Chắc là chưa ai nói với anh trình độ nấu nướng của cô chỉ biết luộc chín thức ăn nhỉ?
Trần Chiêu cong môi cười: “Vinh hạnh quá.”
Không hiểu sao Trần Minh Nguyệt lại thấy chột dạ, cô ho một tiếng: “Thật ra giờ vẫn chưa muộn lắm, hay là bọn mình ra ngoài ăn nhé…”
Trần Chiêu giơ tay véo má cô: “Em đừng ngại.”
Trần Minh Nguyệt vội vàng gạt tay anh ra, dõng dạc đáp: “Ai ngại chứ, em còn sợ anh ăn một lần là muốn ăn đồ em nấu mãi đấy.”
Vì sô pha nhà Trần Minh Nguyệt quá ngắn, chân anh không có chỗ để, thế nên lần này Trần Chiêu dẫn cô về nhà mình.
Trần Minh Nguyệt bước vào nhà anh, nhìn thấy phòng khách to đùng, cô thầm cảm thán, cuộc sống của người có tiền quả nhiên khác kẻ bình thường.
Căn nhà của Trần Chiêu là kiểu nhà có 1 phòng khách 3 phòng ngủ, còn có ban công rất rộng, cách trang trí đơn giản lấy màu trắng đen làm chủ đạo,vừa đi vào thì có cơn gió lạnh thổi qua, nhà cửa cũng chẳng có nhiều đồ vật, nhìn lâu thì sẽ thấy hơi trống trải.
Trần Minh Nguyệt mở lời: “Nhà anh quạnh quẽ quá, anh có muốn cầm mấy chậu cây từ nhà em sang không? Mấy cây em trồng dễ sống lắm, một tháng chỉ cần tưới nước một lần thôi.”
Trần Chiêu chợt nhớ buổi sáng hôm anh đi công tác, anh vừa thức dậy thì thấy bóng người mảnh khảnh của Trần Minh Nguyệt đi lại ngoài ban công, cô đang tưới nước cho mấy chậu hoa xum xuê um tùm.
Mặt mày xinh xắn, góc nghiêng động lòng người, nét mặt dịu dàng lại kiên nhẫn.
Khoảnh khắc ấy Trần Chiêu mới cảm nhận được niềm hạnh phúc mình chưa từng có, làm anh tiếc nuối không muốn rời đi.
Yết hầu anh khẽ động đậy, “Được.”
Trần Minh Nguyệt mở cửa phòng bếp, đi vào trong, cô mở tủ lạnh, thấy bên trong đầy ắp thức ăn, chắc chắn anh hay thuê người giúp việc tới nấu cơm và dọn dẹp.
Cô quay lại nhìn Trần Chiêu đứng ngoài cửa, “Anh muốn ăn gì?”
Trần Chiêu nhướng mày, “Em nấu món gì thì anh ăn món đó.”
Trần Minh Nguyệt lấy túi mì trứng gà còn chưa mở, “Thế thì ăn mì đi, thêm cả… ớt xanh và thịt bò nữa.”
Cô và Trần Chiêu có vài thứ giống nhau, ví dụ như trải qua bao nhiêu năm nhưng khẩu vị không thay đổi, vẫn giống như hồi cấp ba, hai người đều ăn được cay nhưng chỉ ở mức bình thường cay tê tê, không ăn được ớt cay, thay vị cay bằng gia vị.
Trần Minh Nguyệt nấu món ăn kèm trước, vất vả lắm cô mới thái xong thịt bò, đang tự ngẫm xem phải ướp bằng gia vị gì, cô định cầm điện thoại lên mạng xem cách làm thì Trần Chiêu đi tới cầm chiếc thìa to đùng trong tay cô, anh nói: “Ngoan, em ra phòng khách chơi đi, anh nấu một lúc là xong thôi.”
Trần Minh Nguyệt: “…”
Trần Chiêu nhanh chóng xử lý xong đống thịt bò, anh đang thái ớt xanh. Trần Minh Nguyệt nhìn anh thành thạo thái ớt, cô tò mò hỏi: “Anh học nấu ăn từ khi nào thế?”
“Tháng trước.” Trần Chiêu không ngẩng đầu, chăm chú nấu nướng.
Trần Minh Nguyệt: “…”
Cô nghĩ ngợi, quyết định không ở lại đây tự dày vò bản thân nữa, nghe lời anh ra phòng khách ngồi.
Cô cầm điện thoại lên mạng xem video một lát, chợt nhớ tới phong thư Hà Chu đưa cho cô, cô mở bức thư ra.
Bên trong chỉ có một bức ảnh, góc ảnh tuy đã có vết ố vàng nhưng được giữ gìn rất cẩn thận.
Trần Minh Nguyệt rút bức ảnh ra, lật lên xem, bên trên là ảnh cô mặc đồng phục của Tứ Trung, Trần Minh Nguyệt ngỡ ngàng.
Vốn dĩ cô nghĩ dù Hà Chu thích mình cũng là sẽ bắt đầu từ khi lên đại học.
Nhưng bức ảnh này… Cô nhớ hình như là khi cô được giải nhất trong kì thi vật lý, Ngô Khắc gọi người tới chụp ảnh cô, còn trưng trên bảng tin của trường.
Cô lại nhớ những điều Hà Chu nói tối nay, bỗng nhiên tâm trạng chùng xuống, còn cảm thấy áy náy.
Cô đang suy nghĩ miên man thì nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, người Trần Minh Nguyệt run lên, vội vàng nhét bức ảnh vào túi mình.
Trần Chiêu nhìn thấy động tác của cô, ánh mắt anh sa sầm rồi lại nhanh chóng bình tĩnh: “Anh nấu xong rồi.”
Trần Minh Nguyệt gật đầu, cô đứng dậy đi tới bàn ăn, chắc Trần Chiêu biết cô đã ăn tối với Hà Chu nên bát mì của cô không nhiều lắm, cô ngồi xuống nhìn người đàn ông trước mặt thong thả ăn mì, cũng cầm đũa lên.
Ăn xong, cô lại uống thêm một ngụm nước mì, “Nếu không phải tối nay em ăn với Hà Chu rồi thì chắc chắn sẽ ăn hết bát này, ngon quá.”
Trần Chiêu khựng người lại, tới khi nuốt xong miếng cuối cùng, vẻ mặt anh vô cảm nhìn cô, “Mấy năm nay quan hệ giữa em và cậu ta khá tốt nhỉ?”
Vốn dĩ cô ngồi đối diện anh, nghe thấy thế, Trần Minh Nguyệt đứng dậy lại gần Trần Chiêu: “Ôi trời, A Chiêu nhà ta đang ghen tị đó hả?”
Cô ngồi xuống đùi Trần Chiêu, vòng tay qua eo anh, tì cằm lên bờ vai cứng rắn của anh, giọng nói dịu dàng như đang làm nũng: “Anh ghen với bạn thân của anh hay là ghen với bạn gái của anh đó?”
Trần Chiêu không đáp, một lát sau, anh tặc lưỡi, bật cười.
Ngón tay anh co lại, khẽ gõ vào trán cô, giọng anh trầm trầm lạnh lùng: “Ngồi xuống, đừng ăn vạ trên người anh.”
Trần Minh Nguyệt sờ trán, cô ngồi dậy, thở dài: “Vốn dĩ em định rửa bát nhưng anh lại đánh em, thế thôi vậy, anh tự rửa đi.”
Dứt lời, cô định đứng dậy nhưng bị anh giữ eo lại, ấn cô vào lồng ngực mình: “Được, anh rửa, nhưng em phải ở cạnh anh.”
Dịp Quốc khánh, Trần Minh Nguyệt được nghỉ năm ngày, từ ngày 1 tháng 10 tới ngfy 5 tháng 10, nhưng Trần Chiêu chỉ được nghỉ 3 ngày.
Cô dứt khoát dọn tới nhà Trần Chiêu, cầm theo ít quần áo ở nhà tới, chiếm phòng ngủ chính trong nhà anh.
Mấy ngày nghỉ, cả hai đều ở cùng nhau, sáng sớm xuống lầu chạy bộ, ăn sáng rồi mới về, Trần Minh Nguyệt bận rộn sửa bài nghiên cứu, xem tài liệu, sửa lại hồ sơ của bệnh nhân, còn Trần Chiêu dành phần lớn thời gian để ngủ, anh gối đầu lên đùi cô, khắp quanh người đều là hơi thở trên người Trần Minh Nguyệt, giấc ngủ an ổn lạ thường.
Tới khi cô rảnh, hai người sẽ xem phim và chơi game với nhau.
Ngày tháng nhanh chóng trôi qua, tới ngày nghỉ cuối cùng, Trần Chiêu phải viết báo cáo vụ án, anh viết từ giữa trưa sau khi ăn cơm tới chạng vạng tối mới xong, Trần Minh Nguyệt thấy anh quá vất vả, không cho anh nấu cơm, đề nghị ăn tối ở ngoài.
Hai người cũng không đi xa, chọn một quán đồ ăn bình dân đông khách ngay ngoài tiểu khu.
Gọi món xong, tới lúc chờ nhân viên bưng đồ ăn lên, Trần Minh Nguyệt nhắn tin cho Yến Tô:【Tôi thấy mấy hôm nay bọn tôi giống như vợ chồng già kết hôn mấy chục năm ấy, kiểu như năm tháng tĩnh lặng tốt đẹp.】
Chắc là hôm nay Yến Tô chụp ảnh xong sớm, cô nàng rep lại ngay:【Ò, thế à, thế mấy hôm nay hai người làm gì rồi? Ấy ấy chưa?】
Trần Minh Nguyệt:【Chưa. Ai làm chuyện của người ấy thôi…】
Yến Tô:【Cô không được hay là anh ta không được thế???】
Trần Minh Nguyệt:【Cô mới không được ấy! Lần trước suýt nữa là tiến thêm bước nữa rồi, tại vì tôi vẫn chưa chuẩn bị tâm lý thôi, nên anh ấy mới không tiếp tục nữa…】
Yến Tô:【Cô là dân học Y, có lạ lẫm gì với cơ thể người đâu, chuẩn bị gì chứ?】
Trần Minh Nguyệt hít một hơi:【Học Y thì sao? Lên giường chứ có phải là lên bàn mổ đâu.】
Yến Tô:【Ok ok ok, cô nói gì cũng đúng, nhưng nhớ phải dùng biện pháp tránh thai cẩn thận đấy nhớ, cô đang trong thời gian phát triển sự nghiệp mà, tôi nhớ năm sau cô có thể lên phó khoa đúng không?】
Trần Minh Nguyệt:【Không nói nữa, tôi phải ăn cơm đây, bái bai.】
Trần Minh Nguyệt hối hận vì buôn chuyện với Yến Tô, cô tắt điện thoại đi được vài phút mà mặt mũi vẫn đỏ bừng.
Ăn cơm xong, Trần Chiêu và Trần Minh Nguyệt bước ra khỏi quán, cô đủng đỉnh đi sau lưng anh.
Đột nhiên Trần Chiêu ngoảnh người lại, giọng điệu lười nhác hỏi: “Có phải em có chuyện gì giấu anh không?”
Trần Minh Nguyệt hắng giọng đáp: “Không có, em đang định tới siêu thị mua mấy thứ, anh muốn đi với em không?”
Trần Chiêu: “Được.”
Lúc vào siêu thị Trần Minh Nguyệt mới phát hiện trong này có quá nhiều người, hơn nữa Trần Chiêu lại đi kè kè bên cạnh cô, cô xấu hổ không dám lấy bao cao su để trên kệ.
Hai người không lấy xe đẩy, Trần Chiêu đi với cô hết vòng này tới vòng khác, lang thang không có mục tiêu.
Cuối cùng Trần Minh Nguyệt không chịu nổi nữa, cô từ bỏ, đi tới khu đồ uống cầm hai chai nước lọc rồi ra quầy tính tiền.
Thanh toán xong, Trần Minh Nguyệt vội vàng kéo Trần Chiêu ra ngoài cửa, đưa một chai nước cho anh.
Trần Chiêu cầm chai nước, cười nhìn cô, hỏi: “Em tới siêu thị chỉ để mua hai chai nước thôi à?”