Ánh Trăng Soi Sáng Lòng Anh

Chương 44: Bạn gái




Hơi thở mùi bạc hà lạnh lẽo của Trần Chiêu quanh quẩn khắp xung quanh người Trần Minh Nguyệt, còn xen cả vị đắng như cây húng quế làm người khác dễ dàng chìm đắm, tim Trần Minh Nguyệt đập loạn xạ, không kịp chống cự, hoàn toàn sa vào nụ hôn của anh.

Cảm nhận được cô thuận theo mình, động tác của Trần Chiêu dịu dàng hơn hẳn, anh buông bàn tay đang sờ cằm Trần Minh Nguyệt ra, từ từ luồn qua cổ cô, bàn tay thô ráp khẽ khàng vuốt ve da thịt mịn màng mẫn cảm của Trần Minh Nguyệt.

Cả hơi thở lẫn ngón tay của anh đều nóng lên, dường như cái nóng cũng lây sang không khí, thiêu cháy tất cả tỉnh táo của Trần Minh Nguyệt.

Tới khi cô sắp không thở được nữa thì lý trí mới quay lại, qua khóe mắt, Trần Minh Nguyệt thấy cửa nhà vẫn đang mở, tay cô để trên ngực Trần Chiêu, đẩy anh ra.

Môi Trần Chiêu chạm vào tai Trần Minh Nguyệt, anh há miệng cắn vào tai cô rồi lại đá lưỡi liên tục mút vành tai Trần Minh Nguyệt, tựa như đang trừng phạt vì cô không chú tâm.

Người Trần Minh Nguyệt mềm nhũn, cô lắp bắp nói: “Anh… anh tránh ra, em muốn… đóng cửa…”

Trần Chiêu khom lưng, cánh tay khỏe khoắn nâng m/ông Trần Minh Nguyệt lên, ôm cô vào lòng.

Anh vừa ôm vừa xoay người, tay kia nhanh chóng đóng cửa nhà lại.

Trần Minh Nguyệt trông cánh cửa khép lại, cô giãy giụa muốn đứng xuống dưới nhưng lại bị anh đè lên ván cửa, anh tách đôi chân thon gầy của Trần Minh Nguyệt ra, để chân cô ôm lấy người mình. Trần Chiêu nhích lại gần Trần Minh Nguyệt, hai người dính sát vào nhau.

Con ngươi trong vắt của Trần Minh Nguyệt như có tầng sương mờ mờ, đôi mắt hơi đỏ lên, giọng nói yếu ớt: “Anh mau thả em xuống đi…”

Trên người Trần Minh Nguyệt chỉ mặc một chiếc váy ngủ tơ tằm mỏng manh, cảm nhận được đường cong mềm mại chỉ thuộc về mình cô, người Trần Chiêu càng cứng lại, gương mặt nghiêm nghị, ánh mắt sa sầm, giọng nói khàn khàn, “Thăng chức cho anh lên làm bạn trai chính thức được không?”

Trần Minh Nguyệt hít một hơi, thoáng nhìn bàn tay đang đặt trên ngực mình, “Anh định vừa uy hiếp vừa dụ dỗ em đấy à?”

Trần Chiêu bật cười: “Phải hay không thì đều phụ thuộc vào em thôi.”

Trần Minh Nguyệt trầm mặc vào lát, bỗng nhiên cô nghiêng đầu nhẹ nhàng li/ếm vành tai anh rồi lại cắn một phát: “Ngày mai em không chạy nữa được không?”

Vốn dĩ hơi thở của Trần Chiêu còn loạn xạ chưa bình tĩnh lại được, bây giờ lại càng dồn dập hơn, anh buông cô xuống, lại lùi về sau nửa bước.

Hàng lông mi rũ xuống, đôi mắt đen hẹp dài nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.

Trần Minh Nguyệt khẽ cười, đôi môi cong cong tựa như vầng trăng non đẹp đẽ: “Hóa ra anh được mỗi thế…”

Nụ cười của Trần Chiêu lại càng đậm hơn, đôi mắt đen láy đong đầy ý cười, không giấu được vui sướng.

Yết hầu anh khẽ động đậy, nhướng mày hỏi: “Em tưởng ông đây không dám làm tiếp à?”

Dứt lời, anh vươn tay khẽ sờ người cô.

Trần Minh Nguyệt không kịp đề phòng, cổ họng có tiếng rê/n rỉ khẽ khàng, Trần Chiêu lại cúi đầu ngậm lấy đôi môi cô, đầu lưỡi dễ dàng tách răng cô ra, nuốt hết tiếng r/ên rỉ của cô lại.

Hơn nửa tiếng sau, khi Trần Minh Nguyệt đã bình tĩnh lại, cô sửa luận văn, nghe thấy trong phòng tắm không còn tiếng nước nữa, bàn tay cầm chuột khựng lại.

Trần Chiêu mở cửa phòng tắm, bước ra ngoài, trên người vẫn mặc chiếc áo thun đen và quần dài, nước thì mái tóc ướt rơi xuống men theo gương mặt anh, thấm vào cổ áo.

Trần Minh Nguyệt nhìn máy tính chằm chằm, qua khóe mắt, cô thấy chiếc cổ thon dài trắng nõn, còn có cả yết hầu nhô lên của anh.

Cô vô thức nuốt nước bọt: “Đêm nay anh… anh không về à?”

Trần Chiêu lười nhác cầm khăn lau tóc, dửng dưng bảo: “Ừ, ngày mai còn phải giám sát bạn gái chạy bộ.”

Trần Minh Nguyệt: “…”

Cô đứng dậy, lấy máy sấy tóc dưới gầm bàn đưa cho Trần Chiêu.

Cô chợt nhớ tới một chuyện, chớp mắt dịu dàng hỏi anh: “Thế tối nay anh ngủ ở đâu? Nhà em có mỗi một cái giường thôi.”

Cô thuê một căn hộ đơn, chỉ có một phòng ngủ, một chiếc giường, phòng ngủ không có vách ngăn với phòng khách.

Trần Chiêu khựng người lại, liếc qua bộ sô pha bên ngoài: “Sô pha.”

Trần Minh Nguyệt nhìn chiếc sô pha bé tí, cô thở dài: “Anh về nhà ngủ đi, sáng mai em sẽ xuống chạy bộ đúng giờ.”

Tóc Trần Chiêu rất ngắn, lau bằng khăn cũng khô một nửa, sấy hai ba phút là khô hẳn.

Anh bình tĩnh tắt máy sấy, quay lưng về phía cô, trầm giọng nói: “Sáng mai anh đi công tác, anh chỉ muốn ở cùng em thêm một lúc thôi.”

Lông mi Trần Minh Nguyệt run lên, cô bước tới ôm anh từ phía sau, dụi vào tấm lưng rộng lớn của anh: “Anh đi công tác ở đâu? Đi lâu không?”

Trần Chiêu xoay người ôm cô vào lòng, bình tĩnh đáp: “Tới thành phố Đằng, không biết phải đi bao lâu.”

Anh luồn tay qua mái tóc đen nhánh mềm mại của Trần Minh Nguyệt, xoa đầu cô: “Muộn rồi, em mau ngủ đi.”

Trần Minh Nguyệt gật đầu, lấy gối và chăn vừa mới phơi khô từ trong tủ quần áo đưa cho anh.

Tắt đèn được một lúc mà Trần Minh Nguyệt vẫn không ngủ được, cô xoay người, nhìn sô pha chằm chằm.

Rèm cửa sổ đóng kín, trong phòng tối om, không nhìn thấy rõ, cô mím môi, có một chuyện cô muốn hỏi từ lâu nhưng vẫn không dám, cuối cùng cũng thốt ra được: “Sao anh… sao anh lại làm cảnh sát?” 

Trần Minh Nguyệt chờ một lúc lâu nhưng không thấy Trần Chiêu nói gì.

Không biết anh ngủ rồi hay là không muốn trả lời.

Nhớ tới chuyện mai anh phải đi công tác, cô cũng không hỏi nữa.

Sau khi hai người chính thức yêu nhau, Trần Chiêu lại đi công tác không biết khi nào mới về, cuộc sống của Trần Minh Nguyệt cũng chẳng có sự thay đổi gì lớn.

Tuy là đã add Wechat nhưng Trần Chiêu và Trần Minh Nguyệt không phải là người thích kể chuyện thường ngày cho đối phương nghe, hơn nữa cả hai đều bận, chỉ nhắn tin nói chuyện vài câu vào buổi sáng và buổi tối trước lúc đi ngủ.

Chẳng mấy chốc tới cuối tháng 9, 7 rưỡi tối, Trần Minh Nguyệt bước ra ngoài bệnh viện, đang chuẩn bị tới bãi đỗ xe rồi về nhà thì điện thoại trong túi áo đổ chuông.

Người gọi là Hà Chu.

Trần Minh Nguyệt ấn nút nghe, cô hỏi: “Người trong giới tài chính bận rộn như thế mà vẫn nhớ gọi điện cho tôi à?”

Hà Chu bật cười: “Hai bọn mình ai bận hơn ai chứ? Cậu tan làm rồi à?”

Trần Minh Nguyệt đáp: “Ừ, không nói đùa với cậu nữa, cậu gọi có chuyện gì thế?”

Đầu dây bên kia trầm mặc vài giây mới nói: “Tôi đang ở cổng bệnh viện cậu làm, tối nay đi ăn không?”

Trần Minh Nguyệt sửng sốt, cô đi tới rìa cửa, “Sao cậu lại ở thành phố A? Đi công tác à?”

Hà Chu đáp: “Ừ, công việc cũng xong đâu ra đấy rồi, trước lúc về định đi ăn với bọn cậu, nhưng mà lão Trình bay về Vân Thành rồi, nếu không thì vẫn là ba bọn mình thôi.”

Trần Minh Nguyệt định kì nghỉ Quốc khánh sắp tới cô cũng sẽ về Vân Thành, nhưng đêm qua Trần Chiêu nói hai ngày tới anh sẽ về thành phố A, cô bảo với mẹ mình có kế hoạch khác, cô không mua vé nữa.

Cô đi ra tới cổng, nhìn thấy chiếc xe màu trắng bật đèn nhấp nháy bên cạnh, cô còn chưa đi qua thì Hà Chu bước xuống, mở cửa ghế phụ ra cho cô.

Trần Minh Nguyệt vội vàng đi tới, nói cảm ơn với Hà Chu, thắt dây an toàn.

Cũng giống như trước đây, cả hai ăn ở một nhà hàng ngon bổ rẻ, ăn xuống xong xuôi, Hà Chu đưa Trần Minh Nguyệt về.

Tới cổng tiểu khu, Trần Minh Nguyệt tháo dây an toàn: “Lần sau gặp lại nhé.”

Dứt lời, cô mở cửa ra, đi được một đoạn thì nghe thấy giọng Hà Chu: “Minh Nguyệt.”

Trần Minh Nguyệt khựng chân lại, cô ngoảnh lại: “Sao thế?”

Hà Chu đi tới, trên tay cầm một phong thư.

Lúc ấy Trần Minh Nguyệt mới phát hiện cảm xúc của Hà Chu không đúng lắm, cô quan tâm hỏi: “Có phải cậu có chuyện gì không? Công việc hay là cuộc sống…”

Hà Chu đang cười nhưng ánh mắt lại chẳng có ý cười nào, chỉ có xót xa và khổ sở, “Cho cậu cái này, về nhà hẵng xem nhé.”

Trần Minh Nguyệt nhận lấy: “Gì thế?”

Hà Chu không đáp, chỉnh lại cảm xúc, bình tĩnh đáp: “Cậu và A Chiêu phải hạnh phúc đó nhé, nếu cậu ấy làm chuyện có lỗi với cậu thì cậu cứ nói với tôi, tôi với lão Trình sẽ dạy dỗ cậu ấy một trận.”

Trần Minh Nguyệt khẽ ho một tiếng: “Sao cậu biết chúng tôi…”

Lần này Hà Chu mới cười chân thành: “Vì tôi hiểu cậu ấy, cũng hiểu…cậu.”

Hà Chu dừng một chút, vành mắt phiếm hồng, “Nói thế thôi, tạm biệt.”

Trần Minh Nguyệt nhìn bóng dáng Hà Chu đi xa, cô chợt nhớ mấy tháng trước Hà Chu tới thành phố A. Cô, Trình Bắc Diên và Hà Chu gặp nhau, lúc ấy Hà Chu cũng không ổn lắm, nhưng lúc ấy cậu ta uống rượu.

Nhưng hôm nay cô và Hà Chu vẫn chỉ ăn uống bình thường như hồi đại học.

Trần Minh Nguyệt lại nghĩ tại sao bao nhiêu năm qua mà Hà Chu không có người yêu, bỗng nhiên cô nghĩ đến một khả năng nhưng lại không dám tin.

Cô cắn môi, quay người đi lên nhà, lơ đãng nhìn thấy bóng người đứng đó không xa, ánh mắt cô sáng lên.

Sao anh về sớm thế nhỉ?

Trần Chiêu dựa vào cột đèn đường, đôi chân dài vắt chéo,  màn sương giăng quanh che khuất gương mặt anh.

Tay Trần Chiêu buông thõng, vệt đỏ trên ngón tay chập chờn trong cơn gió đêm mùa thu lành lạnh.

Thấy Trần Minh Nguyệt lại gần mình, Trần Chiêu siết chặt tay lại, bóp nát điếu thuốc vừa mới hút.