Ánh Trăng Soi Sáng Lòng Anh

Chương 3: Ngang ngược




Tối thứ sáu, sau tiết tự học, Minh Nguyệt về đến nhà là đã gần mười rưỡi.

Bình thường giờ này Minh Hướng Ngu đi ngủ rồi, nhưng hôm nay lúc Minh Nguyệt về, cô thấy bà đang ngẩn người ngồi ở phòng khách.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Minh Hướng Ngu nhìn đồng hồ rồi lại nhìn con gái: “Sao giờ con mới về?”

Tiết tự học buổi tối ở trường chỉ tới 9 giờ 10 là tan, Minh Nguyệt đi về bằng xe buýt mất gần 30 phút, bình thường cô đều về nhà trước 10 giờ.

Minh Nguyệt ngẩn người, cô đóng cửa lại, đáp: “Con chưa làm xong bài nên ở lại một lát.”

Từ chiều chủ nhật biết điểm thi tới giờ, Minh Hướng Ngu vẫn đang giận cô, cả tuần hai mẹ con chẳng nói chuyện với nhau câu nào.

Hôm nay Minh Nguyệt cố tình ở lại muộn hơn một lúc mới về nhà.

“Mẹ ninh cháo, con ăn xong rồi về phòng học tiếp đi.”

Minh Hướng Ngu nói xong, đứng dậy bưng bát cháo yến mạch cho Minh Nguyệt. Bát cháo bằng sứ màu trắng có in cây anh đào, hơi nóng nghi ngút, “Hôm nay mẹ cho thêm đường, con ăn thử xem có ngon không.”

“Con cảm ơn mẹ.”

Minh Nguyệt để balo lên ghế, ngồi cạnh Minh Hướng Ngu.

Minh Hướng Ngu sờ đầu cô, “Lúc xế chiều mẹ gặp cô Từ, cô Từ bảo cuối tuần Diên Diên sẽ dạy kèm cho con, đúng lúc ngày mai thằng bé rảnh đấy.”

Minh Nguyệt siết chặt chiếc thìa trong tay rồi lại buông ra, nhỏ giọng đáp: “Vâng.”

Mẹ cô dịu dàng nói: “Nguyệt Nguyệt, tối hôm trước mẹ quá sốt ruột, không khống chế bản thân, con đừng giận mẹ nhé?”

Minh Nguyệt nhìn bà, lắc đầu nói: “Con không giận mẹ đâu ạ.”

Thật ra cô chỉ giận bản thân mình, sao lúc thi lại phân tâm nên mới học ở Tứ Trung sao lại để mẹ thất vọng vì cô.

Cô càng trách bản thân thì lại càng muốn thoát khỏi nơi đây.

3 giờ sáng, Minh Nguyệt tỉnh ngủ, cô bật đèn nhìn đồng hồ, định đi ngủ tiếp.

Nhưng Minh Nguyệt chợt nhớ hôm nay phải tới nhà cô Từ, Trình Bắc Diên dạy kèm cho cô, Minh Nguyệt không thể ngủ được nữa.

Cô và Trình Bắc Diên học chung trường từ cấp 1 tới cấp 2, năm lớp 7 còn học chung 1 lớp, nhưng hai người không thân nhau, bình thường gặp nhau cũng chẳng chào hỏi gì.

Ấn tượng về Trình Bắc Diên trong mắt Minh Nguyệt là: cậu ấy rất cao, học giỏi, ưa nhìn.

Cô mím môi, không muốn lãng phí thời gian vào mấy chuyện linh tinh như thế này nữa, cô xuống giường đi học bài.

Lúc sáng Minh Nguyệt ra ngoài, Minh Hướng Ngu cho cô 100 tệ, dặn cô đi qua cửa hàng hoa quả mua ít trái cây cho cô Từ.

Minh Nguyệt cầm túi hoa quả nặng trĩu đứng trước cửa nhà Trình Bắc Diên, Từ Bính Huệ cầm ví đi chơi mạt chược, Trình Bắc Diên mở cửa cho cô.

Từ khi vào cấp 3 tới giờ, Minh Nguyệt không chủ động nói chuyện với các bạn cùng trang lứa, luống cuống nói lắp, cô cầm túi nilon thật chặt: “Cái này… Mẹ tôi bảo mang ít hoa quả tới.”

Trình Bắc Diên thấy bàn tay trắng nõn của cô đỏ bừng, cậu cầm túi: “Vào đi.”

Minh Nguyệt mang bài thi theo, Trình Bắc Diên xem qua một lần, tổng kết các vấn đề cô đang gặp phải.

Nền tảng môn Toán của Minh Nguyệt  không vững, tư duy giải đề không logic, năng lực đọc hiểu môn Văn kém, trình độ viết văn cũng bình thường, Tiếng Anh khá tốt, chỉ là hơi sơ ý thôi.

Minh Nguyệt cũng biết mình đang vướng mắc chỗ nào nhưng cô không biết giải quyết từ đâu. Trình Bắc Diên đưa vở ghi chú môn Toán của cậu cho Minh Nguyệt, “Bắt đầu từ Toán trước, đây là kiến thức tôi tổng hợp lại, cậu xem đi, không hiểu chỗ nào thì hỏi tôi.”

Minh Nguyệt nhìn tên Trình Bắc Diên trên bìa sách, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn cậu.”

Trình Bắc Diên nghĩ một lát, nói: “Nếu hôm nay cậu chưa xem xong thì cứ cầm về, cuối tuần sau trả tôi cũng được.”

Dứt lời, cậu về phòng mình, Minh Nguyệt ngồi ở phòng khách xem notebook.

Minh Nguyệt mở quyển vở ra, cậu ghi một số kiến thức quan trọng, ở dưới còn có ví dụ mẫu.

Trình Bắc Diên không viết đáp án, chỉ ghi cách làm, mỗi bước đều rất rõ ràng, đọc qua là hiểu ngay.

Minh Nguyệt cầm tập nháp từ trong balo ra, che cách làm của Trình Bắc Diên lại, cô nhìn kiến thức ghi ở trên, tính toán theo công thức trước, sau đó mới so sánh với các bước làm của Trình Bắc Diên xem mình sai hay bỏ sót chỗ nào.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, Minh Nguyệt tới đây lúc 7 rưỡi, bây giờ là 10 giờ.

Cô xoa bả vai mỏi nhừ, đứng dậy thu dọn sách vở, đi tới cửa phòng Trình Bắc Diên, đang định gõ cửa bảo cô về nhà thì cửa nhà bên ngoài bị mở ra.

Có một cô gái đi vào.

Cô nàng mặc áo croptop, quần đùi jean và chiếc thắt lưng màu đen để lộ cánh tay mảnh khảnh, đôi chân dài thẳng tắp, lông mi rất dày, gương mặt xinh xắn.

Minh Nguyệt nhìn cô nàng, ánh mắt mờ mịt xa lạ.

Lâm Thính nhìn cô: “Ơ? Đây không phải là học sinh giỏi lớp mình ư?”

“Cậu là Minh Nguyệt đúng không? Tớ cũng học ở Tứ Trung nè, bọn mình học cùng lớp đó, cậu có nhớ tớ không?”

Minh Nguyệt không có ấn tượng gì về Lâm Thính, cô đi tới, ngại ngùng nói: “Mới khai giảng được 2 tuần, tớ chưa quen hết các bạn.”

Lâm Thính cười bảo: “Bọn mình học với nhau từ năm lớp 10 rồi.”

Minh Nguyệt: “…”

Cô mím môi: “… Xin lỗi cậu.”

Minh Nguyệt dịu dàng hiền hòa làm Lâm Thính thấy mình hơi hùng hổ dọa người khác, “Ôi trời, có gì đâu, tớ biết học sinh giỏi chỉ nghĩ tới học hành thôi, không giống học sinh dốt như tớ, nhìn sách vở thôi là thấy lãng phí thanh xuân.”

Nói xong, cô nàng thấy Trình Bắc Diên bước ra khỏi phòng, “Nhưng mà học sinh giỏi ai cũng lạnh lùng nhỉ, ở trường không thích chơi bời với bạn bè à?”

Lâm Thính có ấn tượng rất sâu về Minh Nguyệt, không phải chỉ vì cô học giỏi mà còn vì cả năm lớp 10, cô nàng phát hiện trừ lúc nộp bài tập, trả lời câu hỏi của thầy cô ra thì Minh Nguyệt chẳng chủ động nói chuyện với ai bao giờ.

Lúc nào cũng thấy cô thui thủi một mình, trầm lặng cô đơn.

Trình Bắc Diên không nói gì, cậu xuống cửa hàng dưới lầu mua 2 chai coca.

Cậu đưa một chai cho Minh Nguyệt, Lâm Thính thản nhiên cầm một chai khác trong tay cậu, nhíu mày bảo: “Không lạnh à?”

Minh Nguyệt cảm nhận được cái lạnh trong tay mình: “Cậu uống của tớ đi.”

Lâm Thính xua tay: “Không cần đâu, cậu cứ uống đi.”

Minh Nguyệt cúi đầu, nhìn giọt nước chảy xuống bên ngoài bình thủy tinh, uống chai coca mang cả hương vị mùa hè của thành phố nhỏ.

Lâm Thính uống một ngụm, hậm hực bảo: “Trình Bắc Diên, sao cậu keo kiệt thế, tiết kiệm 5 xu của tớ thì phát tài được à?”

Trình Bắc Diên bình tĩnh bảo: “Không muốn uống thì thôi.”

Lâm Thính lườm cậu, một hơi uống gần hết nửa chai, đắc ý bảo: “Cậu đừng tưởng bở, bà đây không thèm tiết kiệm tiền cho cậu đâu.”

Trình Bắc Diên nhìn đôi mắt trong trẻo của Lâm Thính, lại nhìn bọt nước trên đôi môi đỏ mọng của cô nàng, yết hầu khẽ lăn, cậu lập tức quay mặt đi.

Lâm Thính nghĩ cậu chột dạ, định thừa thắng xông lên, đúng lúc này chuông điện thoại kêu.

Cô nàng mở nắp điện thoại ra, giọng Tôn Hạo Vũ oang oang: “Lâm đại tiểu thư ơi, cậu đi gọi người sao mà lâu thế, nếu cậu với lão Trình không tới thì tôi với lão Hà sẽ bị Chiêu gia đả kích thương tích đầy mình đó.”

Lâm Thính ghét bỏ để điện thoại ra xa, “Hai cậu vô dụng thế, bọn tôi tới ngay đây.”

Tôn Hạo Vũ: “Nhanh lên!”

Lâm Thính đóng nắp điện thoại lại: “Này học sinh giỏi, cậu chơi bida không?”

Minh Nguyệt lắc đầu.

“Trần Chiêu cũng ở đó đấy.” Lâm Thính bổ sung thêm.

Minh Nguyệt thấy cái tên này rất quen nhưng không nhớ đã nghe thấy ở đâu, cô đành bảo: “Gì cơ?”

Lâm Thỉnh mỉm cười: “Xin lỗi, tớ quên mất, cậu là học sinh giỏi, chắc không quan tâm chuyện linh tinh, chắc cũng không yêu sớm đâu ha.”

Ở Vân Thành có vài trường cấp 3, không phải tất cả các bạn nữ đều thích Trần Chiêu nhưng ít nhất cũng phải hơn một nửa.

Hoa khôi Giang Vãn Ý của Nhất Trung là người nổi tiếng nhất.

Giang Vãn Ý là người dân tộc thiểu số, nét đẹp không giống như các bạn khác, học giỏi, năng nổ nhiệt tình, thích Trần Chiêu.

Lâm Thính cảm thấy sự sỉ nhục lớn nhất của thiên chi kiêu nữ chắc là tỏ tình với Trần Chiêu trước cổng nhưng lại bị từ chối.

Nhưng mà Trần Chiêu từ chối rất lịch sự khách sáo, thế nên Tôn Hạo Vũ mới nghĩ Giang Vãn Ý vẫn còn cơ hội.

Lâm Thính hoàn hồn, nói với Minh Nguyệt: “Cậu với A Diên thân nhau, tớ lại là bạn thân của cậu ấy, vậy coi như bọn mình là bạn bè, cùng đi đi.”

Trình Bắc Diên nhíu mày, sao Lâm Thính lại thấy cậu với Minh Nguyệt thân nhau được nhỉ?

Tai Minh Nguyệt mềm nhũn, cuối cùng vẫn bị Lâm Thính kéo tới một quán bida dưới lầu khu tập thể cũ gần đó.

Tầng hầm chuyển thành nơi giải trí, ánh đèn lờ mờ, không thông gió, trong phòng toàn mùi thuốc lá.

Bọn họ đứng ngoài cửa, không đi vào.

Trong phòng bida, có chàng trai cao ráo nổi bật bị đám người vây quanh.

Cô gái đứng gần cậu trang điểm tinh xảo, mặc bộ váy màu hồng nhạt, cầm bật lửa châm thuốc lá cho cậu.

Có lẽ vì nóng nảy sốt ruột, châm 2 lần vẫn chưa được.

Cô gái đó nghiêng người lại gần, bộ ng/ực đầy đặn đè lên cánh tay chàng trai.

Trần Chiêu nghiêng đầu, cắn điếu thuốc, dáng vẻ ngả ngớn, ánh mắt lạnh lùng.

Ánh lửa màu vàng cam chiếu lên gương mặt rắn rỏi của Trần Chiêu, đôi mắt và lông mày toát lên vẻ ngang ngược.

Đám con gái xung quanh đều nhìn cậu, có người xấu hổ, có người lại mê muội.

Minh Nguyệt không để ý lắm, thờ ơ nhìn xung quanh.

Bởi vì cô biết, tương lai không xa, cô sẽ rời khỏi nơi đây, không bao giờ quay lại nữa.

Mọi thứ đều nhạt nhòa đi theo thời gian, cuối cùng sẽ chôn vùi trong kí ức xưa cũ của cô.

Đúng lúc cô nghiêng đầu không nhìn nữa, đột nhiên Trần Chiêu lại nhìn cô.

Ánh mắt giao nhau, Minh Nguyệt nhớ buổi chiều chan hòa ánh nắng đầu tuần, bóng dáng mạnh mẽ của chàng trai chạy trên sân bóng rổ và cả lúc trong phòng dụng cụ tối tăm trống trải, gương mặt khôi ngô đó gần cô trong gang tấc.