Ánh Trăng Soi Sáng Lòng Anh

Chương 29: Xin lỗi cậu




Sau khi chiếc xe chạy qua người Minh Nguyệt, cô gái mặt tròn vội vàng nhảy xuống xe, chiếc xe máy điện tông vào thùng rác ven đường.

Cùng lúc đó, Trần Chiêu buông Minh Nguyệt ra, lùi về sau một bước.

Người Minh Nguyệt run lên, giấu cảm xúc rối bời trong ánh mắt đi, đi tới chỗ cô gái kia, dịu dàng hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Cô nàng áy náy nhìn Minh Nguyệt: “Tôi không sao, xin lỗi cậu nhiều nhé, suýt nữa đâm vào cậu rồi, đây là lần đầu tôi lái xe máy điện, căng thẳng quá nên không nhớ phanh thế nào, cậu có bị dọa sợ không?”

“Không sao đâu.”

Minh Nguyệt gật đầu, nói tiếp: “Cậu không sao là tốt rồi.”

Lúc hai người nói chuyện, Trần Chiêu lại gần chiếc xe máy điện nằm cạnh thùng rác, cậu kiểm tra qua, mọi thứ đều không sao, tay phanh cũng không có vấn đề.

Cô gái kia lén nhìn Trần Chiêu, cậu đẹp trai cao ráo, mặt mày tuấn tú lạnh lùng, còn đẹp trai hơn nhóm nhạc idol mà cô nàng thích, cô nàng thì thầm nói với Minh Nguyệt: “Kia là bạn trai cậu à, đẹp trai quá!”

Minh Nguyệt còn chưa kịp trả lời thì cô gái kia đi tới chỗ chiếc xe, cúi đầu xin lỗi và cảm ơn Trần Chiêu rồi mới lên xe, bóng dáng khuất dần trong tầm nhìn của Minh Nguyệt.

Mùa hè ở Vân Thành vẫn oi ả nóng nực như thường lệ, Minh Nguyệt nhìn Trần Chiêu chỉ đứng cách mình vài bước chân, dù đang sống trong cái nóng bức ngày hạ nhưng cô vẫn thấy khoảnh khắc này thật đẹp, chỉ cần cô cố gắng bước thêm vài bước là có thể tới bên cạnh cậu, sau đó mối quan hệ của hai người sẽ hòa hoãn như trước đây.

Tiếc là cậu là người trêu chọc cô trước, cũng là người buông tay cô trước, so với người khác, Minh Nguyệt là người hiểu rõ nhất, lựa chọn của Trần Chiêu là đúng.

Tim Minh Nguyệt nhói lên, cô nói: “Cảm ơn cậu, tôi về đây.”

Cô dừng lại mấy giây, hạ quyết tâm, mím môi vẫy tay với Trần Chiêu: “Tạm biệt.”

Trần Chiêu cũng hiểu sự kiên quyết trong ánh mắt cô, ánh sáng trong đôi mắt cậu trầm xuống, cố gắng khống chế bản thân không đuổi theo cô, mãi tới khi bóng dáng Minh Nguyệt khuất dần ở ngã rẽ, Trần Chiêu nhắm mắt lại, đè nỗi xót xa xuống.

Tất cả đều là cậu tự làm tự chịu.

*

Minh Nguyệt không biết Ngô Khắc nói gì với Minh Hướng Ngu, lúc đầu bà muốn Minh Nguyệt chuyển sang Nhất Trung nhưng từ hôm đi họp phụ huynh về, Minh Hướng Ngu không nhắc tới chuyện này nữa, mà Minh Nguyệt cũng nhận ra thời gian còn lại cũng không còn nhiều nữa.

Tầm này sang năm cô sẽ rời khỏi Vân Thành.

Cô không cần đối diện với ánh mắt thất vọng của Minh Hướng Ngu, cũng không cần đôi co cãi cọ với bà nữa, càng sẽ không bị Minh Hướng Ngu chi phối nữa.

Chỉ là quãng thời gian lớp 12 khó khăn hơn những gì Minh Nguyệt tưởng tượng nhiều, cô hay bị mất ngủ, rõ ràng cô không tự tạo áp lực cho bản thân, thậm chí điểm thi qua nhiều kì thi lớn bé đều rất ổn định nhưng vẫn không ngủ được.

Những lúc ấy, Minh Nguyệt sẽ có thói quen ra ngoài đi dạo lang thang, không có mục tiêu.

Mùa thu sang, mặt trăng rất tròn trịa, ngắm một lúc câu cô sẽ vô thức nhớ tới một người.

Sau khi lên lớp 12, Minh Nguyệt không còn gặp Trần Chiêu ở trường nữa, cũng không thấy Lâm Thính nhắc tới cậu.

Nhưng cô hay nghe thấy các bạn nữ khác kể về Trần Chiêu, chuyện cô nghe được nhiều nhất là sau khi tốt nghiệp cậu sẽ theo người nhà định cư ở nước ngoài, không bao giờ về đây nữa.

Minh Nguyệt không tìm ai hỏi xem chuyện này là thật hay giả.

Cô không còn dính dáng gì tới cậu nữa, về sau hai người đều có cuộc sống riêng.

Tuy hiện tại Minh Nguyệt vẫn chưa quên được Trần Chiêu, nhưng cũng như thầy Dương từng nói, tới khi cô lên đại học, cô sẽ gặp được nhiều người khác nhau, có lẽ đến lúc đấy chuyện quên đi một người sẽ đơn giản hơn nhiều.

Chỉ là cô rõ hơn ai hết, cả đời này cô sẽ không gặp được ai tốt hơn Trần Chiêu.

Năm lớp 12 không có nghỉ đông, với đa số học sinh thì ăn xong bữa cơm tất niên, ngủ một giấc tới sáng mai sẽ sang một học kì mới, chẳng còn tâm trí nghỉ ngơi.

Cuối tháng ba, thông qua Minh Hướng Ngu và Lâm Thính, Minh Nguyệt biết Trình Bắc Diên không lọt vào danh sách tuyển thẳng của đại học B, nhưng mà thông thường điểm chuẩn thi đại học của đại học B sẽ thấp hơn điểm tuyển thẳng 60 điểm nên chắc chắn Trình Bắc Diên sẽ đỗ.

Lâm Thính chỉ thuận miệng nói qua với Minh Nguyệt, mà hôm nào Minh Hướng Ngu cũng than ngắn thở dài, bảo cả nghỉ hè lẫn nghỉ đông Trình Bắc Diên đều tới thành phố B ôn thi, nỗ lực vất vả cuối cùng cũng được hồi đáp, Từ Bỉnh Huệ cũng không cần lo sợ tới lúc Trình Bắc Diên phát huy thất thường nữa.

Minh Nguyệt nghe hiểu hàm ý trong lời Minh Hướng Ngu, cô chỉ thấy buồn cười.

Ngày tuyên thệ 100 ngày trước khi thi đại học ở Tứ Trung được tổ chức trùng với lễ trưởng thành, Minh Nguyệt là đại diện học sinh khối 12 lên tuyên thệ, cô ngồi ở hàng ghế đại biểu. Tới phần của Minh Nguyệt, cô đứng dậy nhìn Minh Hướng Ngu ngồi giữa các phụ huynh lớp 12-17, bỗng nhiên không còn dũng khí nữa.

Cô nắm chặt tờ giấy A4, tới khi ngón tay trắng bệch nhưng vẫn chưa nói được câu nào.

Tuy thầy cô cũng sốt ruột theo nhưng không giục Minh Nguyệt.

Cô ngẩng đầu nhìn lên, bỗng nhiên va phải ánh mắt một người.

Cậu ngước đầu, bình tĩnh nhìn cô, chăm chú nghiêm túc giống ánh mắt nhìn cô ngày trước, chỉ một ánh nhìn cũng đủ khiến cô say đắm.

Minh Nguyệt vội vàng nhìn sang chỗ khác, “Em là Minh Nguyệt, học sinh lớp 12-17, gần 10 năm học tập vất vả, trải qua 3 năm cấp ba khổ cực, 100 ngày còn lại… Em xin mời toàn thể học sinh lớp 12 đứng dậy, long trọng tuyên thệ — em xin hứa…”

Buổi tối trước ngày thi đại học, chẳng mấy ai động tới sách vở nữa, Lâm Thính, Phùng Thư Nhã và Minh Nguyệt xin nghỉ tiết tự học buổi tối, định đi xem phim.

Phùng Thư Nhã đang gấp sao, nghe thấy thế, cô nàng đồng ý ngay: “Tớ đồng ý.”

Minh Nguyệt cũng gật đầu theo, sau khi tốt nghiệp cấp 3, Lâm Thính sẽ bay qua London làm quen với môi trường mới, thời gian bên nhau chẳng còn nhiều.

Cả ba tới rạp chiếu phim, vì muốn thả lỏng thoải mái trước khi thi nên chọn bộ phim hài tên là: Người mù không tầm thường.

Lời giới thiệu bộ phim cũng rất đơn giản, tuy nữ chính bị mù từ nhỏ nhưng sống rất lạc quan, vì muốn thoát khỏi sự bao bọc của gia đình nên lén bỏ nhà đi, trên đường thì gặp nam chính rồi xảy ra một loạt chuyện xấu hổ hài hước.

Minh Nguyệt và Phùng Thư Nhã sang siêu thị cạnh rạp chiếu phim mua một đống đồ ăn vặt và đồ uống, lúc về thì Lâm Thính đã mua được vé, cô nàng đưa vé cho Minh Nguyệt và Phùng Thư Nhã: “Hôm nay có đông người xem lắm, không còn 3 chỗ ngồi liền nhau nên chỗ ngồi của bọn mình xa nhau đấy.”

Minh Nguyệt cầm vé tìm thấy chỗ của mình, cô ngồi xuống, muốn vặn nắp chai nước mà mãi không mở được, lòng bàn tay cô đỏ lên, hơi đau, Minh Nguyệt hít một hơi, đành phải để chai nước xuống.

Người xung quanh lần lượt đi tới, mãi tới lúc bắt đầu chiếu phim, chỗ ngồi bên phải Minh Nguyệt vẫn trống, cô không quan tâm lắm, tiết tấu của bộ phim rất nhanh, kịch bản nội dung mới mẻ phong phú, nhiều đoạn rất hài, Minh Nguyệt chăm chú xem phim, chốc lại cười theo.

Một lát sau, cô thấy hơi khát, thử vặn nắp chai lại lần nữa nhưng vẫn không được, cô đang định để xuống thì có bàn tay mảnh khảnh thon dài giơ ra chỗ cô, Minh Nguyệt còn đang sững sờ thì người nọ đã cầm chai nước trong tay cô.

Bộ phim chuyển sang cảnh khác, màn hình chiếu bỗng nhiên sáng lên, ánh sáng hắt lên gương mặt góc cạnh của thiếu niên rồi lại tối đi, Minh Nguyệt không nhìn rõ cảm xúc trên gương mặt cậu.

Trần Chiêu mở nắp chai ra, đưa cho Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt nuốt nước bọt, cô chớp mắt, cầm chai nước nhưng lại không uống, cô để chai nước xuống, ngồi thẳng người, muốn tập trung xem phim.

Đoạn sau, nữ chính và nam chính hẹn nhau, sau khi mắt nữ chính chữa khỏi thì nam chính sẽ dẫn cô đi ngắm biển ngắm sao, đi xem cực quang, cả hai cùng khám phá vũ trụ, nữ chính rất vui, không còn bài xích chuyện chữa bệnh nữa, bác sĩ cũng bảo tình trạng của nữ chính càng ngày càng tốt lên. Nhưng mà chẳng bao lâu sau ba mẹ nữ chính tìm thấy cô, bọn họ nghĩ nam chính bắt cóc con gái mình, dẫn nữ chính chuyển tới thành phố khác.

Sau đó mắt nữ chính lành hẳn, quay lại tìm nam chính thì mới biết 1 tháng sau khi nữ chính đi thì nam chính qua đời.

Hóa ra nam chính bị bệnh từ lâu, lúc gặp nữ chính thời gian còn lại cũng chẳng còn bao lâu, ba mẹ nữ chính cũng biết, lúc trước nam chính cầu xin ba mẹ nữ chính dẫn cô đi.

Cả rạp chiếu phim chìm trong tiếng khóc, nhưng Minh Nguyệt lại bình tĩnh, lòng không gợn sóng, nhưng mà hai hôm nay cô không khỏe, bị sổ mũi, vì sợ ảnh hưởng tới thi đại học nên không dám uống thuốc, cô khịt mũi.

Một lát sau, Trần Chiêu lại giơ tay ra chỗ cô.

Trong tay Trần Chiêu có thứ gì đó nhăn nhúm, ánh sáng tối mờ, Minh Nguyệt tưởng là khăn giấy.

Bỗng nhiên cô lại thấy tức giận, sao cậu lại nghĩ cô khóc? Là vì nam chính trong phim muốn nữ chính an lòng chữa bệnh nên mới không nói bệnh tình của mình ư? Hay là vì bọn họ mãi mãi không thể ở bên nhau nữa?

Nhưng cô không quan tâm mấy điều này.

Thứ cô để ý là mỗi lần cô đều rất cố gắng, nỗ lực muốn tới gần cậu, sau đó lại nỗ lực rời xa cậu, nhưng sao Trần Chiêu lại cứ xuất hiện bên cạnh cô?

Không phải cậu sắp sang nước ngoài, sẽ không về đây nữa ư?

Thế sao cậu còn thông đồng với Lâm Thính tới đây làm cô khó chịu thế này?

Minh Nguyệt cúi đầu, hậm hực cắn cổ tay cậu.

Cảm giác đau đớn truyền tới nhưng thứ làm Trần Chiêu đau đớn hơn cả là nước mắt Minh Nguyệt rơi xuống tay cậu.

Trần Chiêu nhắm mắt lại, yết hầu khẽ động, giọng nói khàn khàn: “Xin lỗi cậu.”