Minh Nguyệt và Hứa Tiền Đa không thi cùng một phòng, sau khi ăn sáng xong, hai người tạm biệt nhau, người nào tới phòng thi của người nấy
Bài thi Vật Lý cấp quốc gia khó hơn so với thi tỉnh nhiều, nhận được đề thi, Minh Nguyệt viết tên và số báo danh trước.
Bài thi diễn ra trong 3 tiếng, từ 9 giờ tới 12 giờ, Minh Nguyệt làm xong bài, cô nhìn đồng hồ, 15 phút nữa mới hết giờ.
Cô kiểm tra lại tất cả các bài để chắc chắn mình không bị mất điểm phần nào.
Minh Nguyệt còn chưa kiểm tra xong thì tiếng chuông hết giờ vang lên, thầy cô giám thị nhanh chóng đi thu bài.
Minh Nguyệt bước ra khỏi phòng thi, cô thở phào một hơi, cuối cùng cũng kết thúc rồi, cô không cần để tâm việc này nữa.
Trình Bắc Diên thi ở phòng ngay bên cạnh, thấy dáng vẻ thoải mái của cô, cậu cười bảo: “Cậu có nắm chắc giải nhất không?”
Minh Nguyệt cong môi, “Không chắc lắm, cậu thì sao?”
Trình Bắc Diên sờ mũi, “Cũng tạm.”
Minh Nguyệt biết cậu khiêm tốn, cô nói: “Vậy tôi chúc mừng cậu trước nhé.”
Cô khựng người lại, giọng hơi chần chừ: “Cậu định xét tuyển thẳng à?”
Trình Bắc Diên gật đầu, “Ừ, tôi định thế.”
Giáo sư Thẩm đặt vé lúc 8 giờ tối để cho học sinh thoải mái đi chơi.
Bảo là thoải mái nhưng vẫn phải xem Thanh Đại sắp xếp thế nào.
Vừa hay mấy ngày trước cựu sinh viên nổi tiếng của trường tổ chức triển lãm nghệ thuật ở Trung tâm nghệ thuật 798. Thanh Đại gọi cho người phụ trách bên đó, phía triển lãm sẵn sàng đón nhận học sinh tới tham quan.
Cuối tuần, khu triển lãm rất đông người, có đoàn học sinh từ quốc gia khác tới, bọn họ xếp hàng ngay ngắn, có cả hướng dẫn viên riêng.
Bước vào triển lãm, hướng dẫn viên giới thiệu cựu học sinh nổi tiếng của Thanh Đại, bà ấy tên là Nguyễn Phương Hoa, học khóa 80 của trường, tốt nghiệp khoa Mỹ thuật, sau đó đi du học ở Châu Âu, tác phẩm thành danh tên là “Tình yêu đời thường.”
Nhưng trong số đó, có một bức tranh tên “Chiêu” càng thu hút nhiều người hơn, bức tranh này từng được tham gia triển lãm ở nhiều thủ đô trên thế giới.
Có người muốn mua lại bức tranh này với giá 139 tỉ nhưng họa sĩ từ chối thẳng thừng.
Bức tranh “Chiêu” có gam màu sáng tối, tinh tế tỉ mỉ, kết hợp giữa phong cách mỹ thuật Trung Quốc và phương Tây, nhìn gần như ánh nắng chiếu lên mặt hồ, trông xa lại tựa như có bóng người ẩn hiện trong ánh mặt trời.
Phía dưới có hàng chữ nhỏ, là lời của tác giả: “Từ Chiêu đại diện cho tất cả sự tươi sáng và đẹp đẽ trên thế gian này.”
Minh Nguyệt ngẩn ngơ nhìn dòng chữ ấy một lúc lâu, tới khi có bạn kéo tay cô bảo phải đi ra chỗ khác mới thôi.
Xem triển lãm xong, mọi người ăn tối ở nhà ăn của Thanh Đại rồi về kí túc xá thu dọn hành lý, ra bến xe về Vân Thành.
Xế chiều hôm sau, Minh Nguyệt về tới tỉnh, cô và Trình Bắc Diên bước ra ngoài, vừa tạm biệt giáo sư Thẩm xong, định bắt xe về Vân Thành thì có bạn nam gọi Minh Nguyệt.
“Cậu ơi, chờ đã.”
Minh Nguyệt ngoảnh lại nhìn cậu ta, gương mặt ấy rất xa lạ, cô hoang mang, nói: “Chào cậu, sao thế?”
“Tôi là Đan Quân.”
Cậu ta mỉm cười để lộ má lúm đồng tiền, “Hôm qua cảm ơn cậu đã cho tôi mượn bút chì nhé.”
Bấy giờ Minh Nguyệt mới nhớ ra, hôm qua cậu ta ngồi sau cô, cô lịch sự đáp: “Không có gì đâu.”
Đan Quân ngượng ngùng, ho một tiếng, vẻ mặt chờ mong nhìn Minh Nguyệt: “Cho tôi xin phương thức liên lạc của cậu được không? Số điện thoại hay QQ cũng được cả, mai sau cậu không hiểu bài nào thì cứ hỏi tôi.”
Lông mi Minh Nguyệt run lên: “Xin lỗi, tôi không dùng điện thoại.”
Cậu ta ngẫm nghĩ mấy giây, cười tủm tỉm bảo: “Vậy cậu nhớ số của tôi đi, bao giờ cậu mua điện thoại rồi liên lạc sau cũng được.”
Cô còn chưa kịp từ chối cậu ta đã nói liến thoắng: “Số của tôi là 1377xxxx356, cậu nhớ kĩ chưa?”
Minh Nguyệt: “…”
Đan Quân nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, bấy giờ cậu ta mới nhớ ra mình nói quá nhanh, nói dõng dạc lại từng số: “1, 3, 7,…”
Minh Nguyệt đang định bảo cậu ta có thể ghi ra giấy thì có bàn tay ấm áp phủ lên tai cô, ngăn cô với âm thanh xung quanh, Minh Nguyệt còn ngửi thấy hơi thở mát lạnh vị bạc hà, còn có mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Minh Nguyệt nghiêng đầu thấy sườn mặt Trần Chiêu, gương mặt lạnh lẽo xen lẫn cả thù địch.
Cậu nhìn Đan Quân chằm chằm, lạnh lùng bảo: “Cậu ấy còn chưa thành niên, cậu mau thu hồi tâm tư không nên có của mình đi.”
Đan Quân thấy ánh mắt Trần Chiêu quá đáng sợ, thầm nghĩ có khi giây sau Trần Chiêu sẽ vật mình xuống đất, cậu ta nuốt nước bọt, vội vàng nói: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không biết cậu là bạn trai…”
Trần Chiêu mất kiên nhẫn, ngắt lời cậu ta: “Còn chưa biến đi nữa à?”
Tới lúc cậu ta chạy một đoạn xa, Trần Chiêu buông tay xuống, cậu nhìn Minh Nguyệt: “Người khác xin số cậu là cậu cho ngay à?”
Minh Nguyệt cau mày: “Tôi… chưa cho.”
Trần Chiêu bị chọc tức, cậu cười khẩy, “Cậu chột dạ à?”
Minh Nguyệt lắc đầu.
Lâm Thính thấy hai người sắp sửa cãi nhau, cô nàng chạy tới kéo tay Minh Nguyệt: “Ánh trăng, chúc mừng cậu nha, được giải phóng rồi.”
Minh Nguyệt nhìn cô nàng, cười ngọt ngào, đáp: “Các cậu tới đón bọn tớ à?”
Lâm Thính gật đầu, “Đúng đó, tớ định rủ Phùng Thư Nhã đi cùng nhưng mà xa quá, không muốn cậu ấy lại vất vả.”
Trình Bắc Diên lẳng lặng nhìn hai người, cậu nói: “Chuyến xe về Vân Thành sớm nhất là 6 rưỡi, giờ mới là 5 giờ 50, bọn mình lên xe trước đi.”
Lúc lên xe buýt, Minh Nguyệt muốn ngồi cùng Lâm Thính, không ngờ cô nàng lại ngồi cạnh Trình Bắc Diên, cô đành phải tìm chỗ khác.
Trần Chiêu lên xe cuối cùng, cậu đi tới chỗ Minh Nguyệt, ngồi xuống cạnh cô.
Minh Nguyệt do dự, cuối cùng lấy hết can đảm nhích lại gần Trần Chiêu, khẽ nói vào tai cậu: “Có phải hôm nay cậu không vui không?”
Trần Chiêu híp mắt: “Không.”
Cậu xoa tóc cô: “Vừa nãy tôi chỉ trêu cậu thôi.”
Thấy vẻ mặt cậu trở lại bình thường, Minh Nguyệt thở phào một hơi, cô dựa vào ghế, ngồi thẳng lưng, chẳng được mấy chốc thì mí mắt trùng xuống.
Lúc trên tàu hỏa cô ngủ không ngon, mơ mơ màng màng, khung cảnh trong mơ là mùa hè năm cô 6 tuổi, cô nằm trong khoang tàu oi bức, bên tai là tiếng khóc của mẹ.
Mà giờ đây, Minh Nguyệt cảm nhận được hơi thở an lòng của người bên cạnh, cô không chống đỡ nổi nữa, dần dần thiếp đi.
Trần Chiêu cầm điện thoại đang định chơi game, đột nhiên mắt cậu tối sầm, Minh Nguyệt ngả vào lòng cậu.
Cậu cất điện thoại đi, cúi đầu nhìn cô.
Lông mi Minh Nguyệt rất dày, gương mặt dịu dàng trắng nõn, cậu còn thấy cả lông tơ mờ mờ trên gương mặt cô, chắc là Minh Nguyệt đang mơ, môi cô cong cong.
Yết hầu của Trần Chiêu khẽ động đậy, ánh mắt sa sầm.
Kể từ lúc thấy cô, mọi sự buồn bực trong lòng cậu như biến mất.
Trần Chiêu cẩn thận đặt tay lên người Minh Nguyệt, kéo cô tới gần mình, nhẹ nhàng đặt đầu cô lên vai cậu.