Ánh Trăng Soi Sáng Lòng Anh

Chương 11: Rõ ràng trần chiêu rất tốt mà




Trần Chiêu còn chưa nói hết câu, cả khán đài lại chìm trong tiếng hét chói tai.

Tôn Hạo Vũ nghĩ cậu nói khích để cổ vũ lớp mình, vui vẻ tắt loa đi.

Chỉ có Hà Chu cả kinh, há hốc miệng, không biết nên nói sao.

Cậu ta ngẩn người, cầm điện thoại, gõ mấy câu đưa cho Trần Chiêu xem.

【Chiêu gia, sao cậu cứ nghĩ cho người ngoài thế, Tôn Hạo Vũ bảo cậu cổ vũ bạn lớp mình mà, cậu không nói thì thôi đi, còn nhân cơ hội này trêu ghẹo bạn khác nữa à?】

Trần Chiêu không để ý lắm, nhìn qua màn hình điện thoại của Hà Chu mấy giây rồi lại nhìn Minh Nguyệt chạy trên đường băng, thờ ơ hỏi: “Bạn nào?”

Hà Chu đang định trả lời thì lại nhớ tới một chuyện, bấy giờ cậu ta mới nhận ra, lớp 17 không phải là lớp của Lâm Thính ư?

Cậu ta nhíu mày, nhìn theo ánh mắt Trần Chiêu, lúc thấy Minh Nguyệt, Hà Chu sững sờ.

Ánh nắng hoàng hôn chiếu lên người Minh Nguyệt, cô mặc bộ đồ thể dục màu vàng trắng, buộc tóc cao kiểu đuôi ngựa, mái tóc bị gió thổi bay lên không trung để lộ vầng trán trơn bóng, hàng lông mi được ánh nắng nhuộm vàng, trông rất dịu dàng, đường nét khuôn mặt thanh tú nhỏ xinh.

Hà Chu phải thừa nhận, khoảnh khắc này, Minh Nguyệt làm cậu ta rất ngạc nhiên.

Hà Chu nhớ ngày trước, lúc nào Minh Nguyệt cũng xõa tóc, hơn nữa cô còn để tóc mái dày, dáng vẻ mọt sách chính hiệu.

Hóa ra cô lại xinh đẹp thế này.

Cổ họng Hà Chu hơi ngứa, cậu ta nhìn Trần Chiêu.

A Chiêu rung động thật đấy ư?

Advertisement

Hà Chu còn đang suy nghĩ miên man thì đột nhiên Tôn Hạo Vũ rống lên, “Đm, hai người chạy đầu nhanh quá, tôi không biết ai chạy tới vạch đích trước luôn, cả hai chạy về đích cùng một lúc à?”

100 mét cuối cùng, trong tiếng gió thổi qua, Minh Nguyệt nghe thấy tiếng tim mình đập loạn xạ, cô như mọc thêm đôi cánh, tựa như bay lên không trung, lao nhanh về phía trước, tới lúc chạy qua vạch đích, Phùng Thư Nhã chạy tới đỡ cô, lúc đấy Minh Nguyệt mới cảm thấy mình đang đứng trên mặt đất.

Mà tim cô vẫn đập nhanh thình thịch không ngừng.

Phải đợi những bạn khác về đích thì thầy cô mới công bố thành tích.

Minh Nguyệt nhớ tới những lời Trần Chiêu vừa nói, đột nhiên cô lại thấy tiếc, sợ mình sẽ thắng.

Minh Nguyệt mím môi, cô cảm thấy mình càng ngày càng tham lam.

Cô biết rõ mình và Trần Chiêu thuộc về hai thế giới khác nhau.

Bạn nữ cuối cùng cũng chạy tới nơi, thầy giáo tắt đồng hồ bấm giờ, Phùng Thư Nhã thấy thế, hỏi: “Thầy ơi, hạng 1 là ai thế ạ?”

Thầy giáo cười đáp: “Minh Nguyệt lớp em xếp thứ nhất.”

Nghe thấy kết quả này, lớp 11 cũng không thất vọng lắm, bọn họ ở gần vạch đích, cũng nhìn thấy kết quả, ở giây cuối cùng, Minh Nguyệt vượt qua Trương Phỉ.

Phùng Thư Nhã ôm chặt Minh Nguyệt, kích động bảo: “A a a a, tớ biết ngay mà, Ánh Trăng, cậu giỏi quá.”

Không biết hội Tôn Hạo Vũ đi tới từ lúc nào, Hà Chu cười nói với Minh Nguyệt: “Này em gái, chúc mừng cậu nhé.”

Minh Nguyệt thấy Trần Chiêu, lại nghe thấy giọng của Hà Chu, cô sửng sốt nhìn cậu ta, lịch sự đáp: “Cảm ơn cậu.”

Phùng Thư Nhã thấy Tôn Hạo Vũ, mắt cô nàng trợn tròn, bảo: “Xin lỗi nhé, lớp tôi thắng mà, là bạn tôi giành thắng lợi vẻ vang cho lớp 17 đấy.”

Tôn Hạo Vũ bật cười, chọc búi tóc trên đầu Phùng Thư Nhã: “Sao cậu thù dai thế, cẩn thận mai sau không ai cưới đâu.”

Phùng Thư Nhã gạt tay cậu ta ra, “Tôi cưới ai thì liên quan gì tới cậu.”

Hai người họ bắt đầu cãi cọ, Trần Chiêu đưa chai nước cho Minh Nguyệt.

Vừa mới chạy xong, mặt cô vẫn đỏ bừng, cô cầm chai nước, dịu dàng nói: “Cảm ơn cậu.”

Trần Chiêu nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Cảm ơn cái gì?”

Mắt Minh Nguyệt cong cong, giọng nói nhu hòa: “Nước, với cả… vừa nãy cậu cổ vũ tôi.”

Trần Chiêu nhìn đôi mắt vừa lấp lánh sáng ngời của Minh Nguyệt, cậu cười theo: “Cậu biết là được rồi.”

Hôm sau là chủ nhật, hôm qua trước lúc về, Minh Nguyệt xin thầy Dương nghỉ một buổi, hôm nay cô dậy sớm, lúc tới tòa nhà thực nghiệm của Nhất Trung thì vẫn chưa có ai.

Cô bật đèn lên, đọc qua từ mới tiếng Anh, xem lại vở viết các môn trong tuần qua, tầm nửa giờ sau mới có người khác tới.

Lúc học bài, Minh Nguyệt rất tập trung, không nghe thấy tiếng động xung quanh.

Vương Khánh Tường nhẹ nhàng đặt sách xuống, đi xuống bục giảng tới chỗ Minh Nguyệt ngồi, thấy cô đang chỉnh lại bài môn Toán, ông cố ý ho một tiếng.

Minh Nguyệt hoảng sợ, nhìn thấy người trước mặt, cô vội vàng bỏ bút xuống, đứng dậy, ngoan ngoãn chào ông: “Em chào thầy ạ.”

Thầy Vương tỏ vẻ không vui, hỏi: “Đi học sớm là vì muốn làm Toán à?”

Minh Nguyệt không biết nên trả lời thế nào, ấp úng hồi lâu cũng chưa nói gì, mặt cô đỏ lên.

Vương Khánh Tường bật cười, “Em ngồi đi, thầy trêu em thôi, đừng căng thẳng quá.”

Minh Nguyệt vừa thở phào một hơi thì thầy hỏi: “À, kì sau em có muốn chuyển tới Nhất Trung không?”

Minh Nguyệt sửng sốt, đôi mắt to tròn, ngạc nhiên nhìn Vương Khánh Tường.

Thầy Vương nói tiếp: “Chủ nhiệm khối 11 của trường em hay nói đùa với thầy, bảo là hồi thi cấp 3 em thiếu mất 3 điểm, nếu không thì Nhất Trung cướp mất nhân tài như em rồi, thầy biết thầy Ngô chủ động nói thế là vì muốn em chuyển tới đây học.”

“Tuy em học ở Tứ Trung gần 1 năm rưỡi, quen với môi trường bên đó, nhưng ở Nhất Trung có nhiều điểm mạnh hơn, như là không khí học tập và kinh nghiệm giảng dạy của thầy cô, về khoản này thì Tứ Trung không bằng được, chuyển tới Nhất Trung cũng có lợi cho việc học của em hơn. Nhưng mà thầy tin dù là em học ở đâu thì tới cuối cùng em cũng sẽ đạt được ước muốn của mình thôi.”

Vương Khánh Tường dừng mấy giây rồi mới nói tiếp: “Em không cần quyết định ngay đâu, bao giờ suy nghĩ xong thì nói với thầy, để thầy sắp xếp cho.”

Mắt Minh Nguyệt đỏ hoe, cô gật đầu: “Vâng, em cảm ơn thầy ạ.”

Dứt lời, cô thầm nói: “Cảm ơn thầy Ngô.”

Trưa nay Vương Khánh Tường có việc bận, ông giảng bài học hôm nay, giao bài cho cho các bạn rồi về.

Minh Nguyệt nhớ lại lời thầy nói, lúc thu dọn sách vở, cô hơi thất thần.

Nếu mẹ biết cô có thể chuyển tới Nhất Trung…

Nghĩ tới đây, bỗng nhiên Giang Vãn Ý ngồi sau gọi: “Minh Nguyệt.”

Minh Nguyệt quay đầu lại, bấy giờ cô mới phát hiện, trong lớp ngoài cô ra thì chỉ còn Giang Vãn Ý và Khương Tuế Tuế.

Giang Vãn Ý cười hỏi: “Hai hôm nay trường cậu tổ chức đại hội thể thao đúng không, tí nữa cậu phải về trường à?”

Minh Nguyệt gật đầu, cô chỉ xin nghỉ buổi sáng, chiều vẫn phải đi.

Khương Tuế Tuế kéo tay Giang Vãn Ý, không cam lòng, nói: “Vãn Vãn, cậu tới Tứ Trung thật à?”

Giang Vãn Ý xấu hổ, gật đầu đáp: “Ừ, chiều nay Trần Chiêu thi đấu, tớ muốn cổ vũ cậu ấy.”

Nghe thấy cái tên quen thuộc, Minh Nguyệt nhớ lần đầu tiên mình gặp Trần Chiêu, Tôn Hạo Vũ nói, Trần Chiêu thích những người như khoa khôi Giang Vãn Ý của Nhất Trung.

Cô siết chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay, cảm giác đau đớn nhói lên.

Thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Giang Vãn Ý, Khương Tuế Tuế nổi cả da gà.

“Tớ không hiểu nổi cậu thích gì ở cậu ta nữa, học thì không giỏi, thấy bảo dùng tiền mới vào được Tứ Trung, lại còn tốn nhiều tiền nữa chứ, ngoài cái mác đẹp trai nhà giàu ra thì chẳng có ưu điểm gì cả.”

Khương Tuế Tuế nghiêm túc nhìn Giang Vãn Ý, thấy Trần Chiêu không xứng với cô nàng.

Giang Vãn Ý lắc đầu: “Nếu cậu quen cậu ấy thì cậu sẽ không nói thế đâu, Trần Chiêu tốt lắm… Em trai tớ nhỏ hơn tớ nhiều, lần trước tớ dẫn nó đi chơi, lúc không để ý thì thằng bé đi ra ngoài đường, may mà có Trần Chiêu chạy tới cứu nó, nếu không có Trần Chiêu thì tớ không biết nên ăn nói thế nào với ba mẹ nữa.”

Khương Tuế Tuế bĩu môi: “Cũng chẳng phải chuyện to tát gì, đây là đạo đức cơ bản của con người mà.”

Bỗng nhiên Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn Khương Tuế Tuế, lạnh lùng nói từng chữ: “Cậu có làm được như thế không?”

Khương Tuế Tuế giật mình, trong ấn tượng của cô nàng, lúc nào Minh Nguyệt cũng trầm lặng dịu dàng, chưa bao giờ nặng lời, lúc Khương Tuế Tuế làm vỡ miếng ngọc Minh Nguyệt mang theo từ hồi bé, cô cũng không tức giận, chỉ là đôi mắt hồng hồng mà thôi.

Khương Tuế Tuế nhíu mày: “Học sinh Tứ Trung các cậu ai nấy đều không nói lý thế à, làm chuyện tốt cũng phải tuyên dương lên tận trời xanh hả?”

Giang Vãn Ý thấy cô bạn thân hạ thấp người mình thích tới mức không ra gì, lúc đầu cô nàng tức giận, giờ lại nghe thấy câu này, Giang Vãn Ý hít một hơi, nghiêm túc nói: “Khương Tuế Tuế, tớ không muốn đi với cậu nữa, hôm qua là cậu đòi tới Tứ Trung chơi, nếu hôm nay cậu khó chịu không vui thì có thể về luôn cũng được.”

Khương Tuế Tuế vội vàng giải thích: “Vãn Vãn, không phải tớ không vui, mà là tớ lo cho cậu, sợ cậu vì cậu ta mà ảnh hưởng tới việc học, không đáng đâu.”

Cô nàng nhìn Minh Nguyệt: “Trước kia bọn mình thân nhau, cậu cũng biết mà, tớ là người thẳng tính, nghĩ gì nói nấy…”

Minh Nguyệt lạnh nhạt ngắt lời cô nàng: “Cậu đừng nóng vội đánh giá người khác, quản cái miệng của mình là được, đây mới là đạo làm người cơ bản nhất, với cả, tôi với cậu cũng chẳng thân tới mức đấy đâu.”

Cô đứng dậy, còn chưa kéo khóa balo xong, cũng không ngoảnh đầu lại, đi thẳng ra ngoài.

Sao trên đời này con người hay tùy ý đánh giá người khác thế nhỉ?

Không hiểu rõ người ta mà lại đánh giá nọ kia, rõ ràng Trần Chiêu rất tốt mà.

Mắt Minh Nguyệt đỏ bừng, buồn bã về trường, cô đi qua thư viện tới khu dạy học của khối 11, cô cúi đầu, không nhìn đường.

Tới chỗ ngã rẽ, cô va phải lồng ngực ấm áp.

Minh Nguyệt vừa tránh sang một bên vừa xin lỗi người đó, giọng nói nghẹn ngào nức nở: “Xin lỗi…”

Hương vị bạc hà xen lẫn mùi thuốc lá vương vào trong mũi, Minh Nguyệt ngẩng đầu, bỗng nhiên bắt gặp đôi mắt sâu thẳm đen nhánh.

Trần Chiêu híp mắt: “Sao cậu lại khóc thành ra thế này?”

Lại?

Minh Nguyệt nhớ hôm ở quán bida, lúc đấy cô thấy Trần Chiêu và Tôn Hạo Vũ, Tôn Hạo Vũ không nhận ra cô, cho nên cô nghĩ Trần Chiêu cũng thế.

Cũng nghĩ rằng bọn họ nói chuyện với cô chỉ vì cô là bạn của Lâm Thính.

Minh Nguyệt nhớ mấy lời mình nói nhăng nói cuội hôm ấy, cô giơ tay che mặt mình lại, rầu rĩ bảo: “…Cậu nhớ nhầm rồi, người hôm đó không phải là tôi đâu.”

Trần Chiêu tặc lưỡi, khẽ cười, cúi đầu nhìn thẳng vào đôi mắt Minh Nguyệt, trầm giọng nói: “Bây giờ cậu muốn anh trai dỗ à?”