Ánh Trăng Sáng Trước Mặt - Kiến Bạch Đầu

Chương 50




Triệu An Chi cùng Hà Trạch Sinh vừa ăn đồ ăn, vừa trò chuyện. Hai người lúc thì nói chút chuyện âm nhạc lúc lại nói chuyện kỳ thú, thỉnh thoảng lại bàn về thế giới truyện tranh và nhiều thứ khác. Người bên cạnh người nghe kiểu gì cũng thấy không đúng, nhưng hai người kia cứ tự mình vui vẻ, đắc ý vô cùng.

Ban đầu cũng không phải như vậy, nhưng làm bằng hữu nhiều năm, lại cùng ở trong cộng đồng sáng tác, hai người vô tình mà hiểu hết những sở thích của nhau. Lâu dần mưa dầm thấm đất, dù không thể nói là tinh thông thì mỗi người cũng được coi là bước nửa chân vào lĩnh vực của nhau, tự nhiên người khác không thể so được.

Bọn họ một khi đã nói chuyện thì sẽ tự tạo ra một thế giới nhỏ của riêng mình, người khác không thể chen vào. Lúc này có người đề nghị: “Còn một giờ nữa mới xuất phát tiếp, bằng không chúng ta tới chơi mấy ván giết người sói đi?”

Triệu An Chi không có ý kiến, ở trong trò chơi này, cô tuy rằng không tính là chơi giỏi nhưng vẫn được coi là đồng đội đáng tin cậy. Nhưng Hà Trạch Sinh thì trước nay ít lời, không biết anh có biết chơi hay không? Nghĩ đến đây, Triệu An Chi liếc xéo anh một cái.

Hà Trạch Sinh hiện tại tâm tình không tồi, ở trong mắt anh, Triệu An Chi tựa hồ đã từ bỏ những ý tưởng không thực tế kia, tự nhiên lui về làm bạn bè. Cái này làm cho anh cảm thấy tự tại, cũng làm anh thấy thả lỏng. Bày ra bộ mặt lạnh với cô, rồi lần lượt đẩy người ra xa đối với Hà Trạch Sinh mà nói cũng không phải dễ dàng. Anh không có nhiều bạn, Triệu An Chi với anh mà nói là một phần không thể tùy tiện nói bỏ là bỏ. Mà hiện tại Triệu An Chi chính mình nghĩ thông thì bọn họ sẽ trở lại như trước, nhẹ nhàng mà khoái khoái hoạt hoạt.

Triệu An Chi không dự đoán được Hà Trạch Sinh lại nghĩ như thế. Cô chỉ là không muốn nhắc lại mẫu thuẫn thôi, dù sao trước đây cô đã oanh oanh liệt liệt bày tỏ như thế, bây giờ lại ngoan ngoan ngoãn ngoãn ở bên cạnh anh thì trừ bỏ Hà Trạch Sinh, có ai không biết cô thích anh, muốn đả động anh chứ?

Thấy Triệu An Chi liếc xéo mình một cái, Hà Trạch Sinh còn có tâm tình vui đùa: “Em nhìn anh làm gì? Anh rất lợi hại nhé.”

Triệu An chi nhấp miệng cười, tiếng cười có bảy phần đáng yêu, ba phần trêu chọc.

Bài của trò giết người sói có người mang đến, mọi người phân cho nhau xong thì liền bắt đầu chơi. Ván thứ nhất Triệu An Chi bốc được vai thôn dân. Nhưng vừa mới vào ván thì cô đã hay tin mình ‘bị giết’. Trừ Triệu An Chi ra thì những người còn lại đều khá quen thuộc nên kết quả Triệu An Chi là người đầu tiên bị khai đao. Ý tứ trong này có chút vi diệu nhưng Triệu An Chi cũng không nói gì mà chỉ cười tủm tỉm rồi lưu lại di ngôn, đem từng người trong trò chơi phân tích một lần. Cô lần lươt nói ra ý kiến của mình về việc ai là người sói, cùng ai là đồng đảng, nhận tiện kiến nghị với già làng xin một cái huy chương sau đó vinh quang mà chết.

Triệu An Chi phân tích nói có sách mách có chứng nên tình huống rõ ràng hơn một chút, đám người tốt một khi ý nghĩ đã minh bạch thì người sói cũng không còn chỗ trốn, cuối cùng thua đến nước chảy mây trôi.

Một ván này đi qua, số người có hảo cảm với Triệu An Chi liền nhiều hơn. Chơi trò chơi thì cũng không có gì mà lợi thế hay không, chỉ xem là cô có chơi giỏi không, có nhiệt tình không thì trong mắt những người không nghĩ ngợi gì nhiều thì cô sẽ trở thành bạn chơi cùng tốt.

Ván này Hà Trạch Sinh là phù thủy, xuống tay hạ độc người vừa chuẩn vừa tàn nhẫn, nhanh chóng kết thúc trò chơi. Triệu An Chi vỗ vỗ vai anh, một bộ khen ngợi nói: “Có thể a, đồng chí Hà Trạch Sinh biểu hiện rất tốt trong vòng này.”

Hà Trạch Sinh môi hơi hơi nhếch lên, tuy rằng Triệu An Chi chỉ nói một chút di ngôn, nhưng hoàn toàn khởi động tác dụng quét sạch nên anh chỉ rụt rè nói: “Đồng chí Triệu An Chi, em cũng không tồi.”

Hai người không khen nhau được lâu thì ván mới đã bắt đầu. Triệu An Chi lúc này là thợ săn, là thần bài có thân phận, thế nên ngay đêm đầu tiên cô đã nửa đùa nửa thật mà nhắc nhở một câu: “Nhắc nhở một chút, tôi có đao bảo hộ.”

Ván vừa rồi tuy rằng cô chết sớm nhưng ở bên cạnh nhìn toàn cục cô cũng phát hiện ra vài người chơi không tốt lắm, hoặc những người mới không am hiểu. Vô luận như thế nào, cô nhắc nhở một câu cũng không phạm luật, còn có thể khéo léo thử một chút xem ai là người không vừa mắt cô trong số này.



Ai biết thượng đế lại đẩy cô vào hoàn cảnh không có đất dụng võ, cô thật nghẹn khuất a, sao lại bị phù thủy độc chết, còn vì bị bệnh quáng gà nữa chứ?

Triệu An Chi theo luật thì phải nói ra lời trăn trối, sau khi cân nhắc lợi hại thì Triệu An Chi nhảy ra tin tức như sau: “Tôi là một cái thợ săn, tối hôm qua bị phù thủy độc chết. Cũng may nhà tiên tri Hà Trạch Sinh làm rất tốt, bên trên thì đuổi người sói bên dưới thì đọc lời tiên đoán. Trên tay phù thủy có một lọ giải dược, nhà tiên tri còn có thể đoán hai lần nữa, lưu lại manh mối. Phù thủy trốn thật kỹ, cần tìm người kích nàng ra, cướp lấy đồ trong tay.” (Đoạn này rất khó hiểu, ta chỉ edit đại khái thế này.)

Một ván này cuối cùng vẫn thắng nhưng không dễ dàng mới có súng mà lại không thể dùng nên Triệu An Chi vẫn thấy buồn bực. Sau khi kết thúc, cô liền cố ý hỏi xem phù thủy là ai, phát hiện đó là người sói của ván đầu tiên thì trong lòng có chút không thoải mái.

Hà Trạch Sinh lại đã đi đầu đặt câu hỏi: “Cao Viện, cậu độc Triệu An Chi làm gì?”

Cao Viện và Cao Viễn tên giống nhau nhưng cũng không phải thân thích gì nhưng bởi vì có duyên phận này mà quan hệ của hai người rất không tồi.

Nghe Hà Trạch Sinh hỏi như vậy, Cao Viễn liền cảm thấy không khí có chút không đúng, nên nhanh chóng để ý đến hai người bọn họ.

Cao Viện lại chỉ cười đáp lời: “Tôi thấy cô ấy nói có đao bảo hộ thì cảm thấy chỉ là ra vẻ, tưởng cô ấy là người sói nên mới hạ độc. Nhưng hóa ra lại sai người, thực xin lỗi a, tôi cũng không quen chơi cái này.”

Triệu An Chi vừa nghe được câu “Có chút ra vẻ” kia thì mày liền nhíu lại, khẳng định Cao Viện này có địch ý với mình. Tuy rằng lúc cô cùng ban bè chơi trò người sói, thỉnh thoảng cũng sẽ nói người nào đó làm ra vẻ. Nhưng đó chỉ là giữa bạn bè thân với nhau thôi, còn cô và Cao Viện thì có thân thiết gì? Một chút cảm tình đều không có.

Triệu An Chi không muốn cùng cô ta nhiều lời. Cô đoán được đại khái lý do Cao Viện nhắm vào mình nên càng cảm thấy không cần phải dây dưa nhiều với cô nàng. Triệu An Chi thích Hà Trạch Sinh, đó là việc của cô và anh, không cần phải vì Cao Viện cũng thích Hà Trạch Sinh nên phải phản ứng lại những việc cô ta làm. Đỡ cho vòng tới vòng lui lại thành cô với Cao Viện có dây dưa, vậy thì thật khôi hài.

Hà Trạch Sinh lại không khách khí với Cao Viện, nói: “Nga, vậy cậu cũng không cần loạn đánh một hồi như vậy.”

Những lời này khiến nụ cười của Cao Viện cứng đờ lại, Cao Viễn thấy thế thì vội nhảy ra giảng hòa, nói: “Được rồi, mau chơi tiếp ván nữa đi.”

Hà Trạch Sinh nhìn hắn một cái, không phản bác.

Một ván này Triệu An Chi bắt được lá bài sói, ánh mắt đảo qua Cao Viện đang nhắm mắt, kiên định mà hạ đao với Hà Trạch Sinh.

Nói không mang theo Cao Viện chơi thì liền không mang theo cô ta. Hai ván trước cô đều bị giết sớm nên Triệu An Chi nghẹn một hồi liền chém giết không chê vào đâu được nhưng kết quả lại thua trong tay Cao Viện. Cô ta bốc điuợc lá bài tiên tri, liền tra sát Triệu An Chi.

Cao Viện lên tiếng giải thích thật chẳng ra gì, nhưng có Hà Trạch Sinh bổ sung thêm một chút nên cơ bản xác định Triệu An Chi chính là người sói. Mắt thấy không lật được tình thế, Triệu An Chi chỉ đơn giản bùng nổ, diệt cảnh sát, ngăn cản người này lên tiếng.



Một ván này cuối cùng thua nhưng đám thắng cũng rất vất vả. Triệu An Chi buồn bực hỏng rồi, bị giết, đầu độc và cả ván này nữa, Cao Viện để ý đến cô như thế sao? Nếu bọn họ là người quen của nhau thì đây có thể coi là ngươi đến ta đi, nhưng cô và Cao Viện này thì mới gặp lần đầu nên chuyện này thật sự quá phận. Triệu An Chi không muốn chơi, cô sợ tiếp tục nữa thì cô sẽ thật sự tranh chấp với cô ta mất, thế này thật mất phong độ nha.

Một ván kết thúc, Triệu An Chi chủ động đứng lên, nói: “Tôi sẽ làm thượng đế.”

Cao Viễn là người thận trọng, hắn cũng cảm thấy Cao Viện có chút quá phận. Thấy Triệu An Chi chủ động đưa ra yêu cầu làm thượng đế thì hắn lập tức đồng ý luôn. Nhưng Hà Trạch Sinh lại ném bài lên bàn nói: “Không chơi nữa, cũng sắp đến giờ rồi, mọi người chuẩn bị để đi tiếp thôi.”

Những người khác đang chơi cao hứng, nghe vậy thì có chút không vui. Cao Viễn ngẩn người, nhìn thời gian thì phát hiện đúng là đã đến giờ. Hắn làm đội trưởng nên cũng phải lo cho mọi người, không thể chỉ để ý đến vài người ở đây, thế nên hắn cũng đồng ý với Hà Trạch Sinh.

Thấy Cao Viễn đi gọi mọi người tập hợp, Hà Trạch Sinh xách xách cái túi của Triệu An Chi, nói: “Em đã thu dọn hết đồ chưa?”

Triệu An Chi ngây người một chút, sau một lúc lâu mới “A?” một tiếng.

Hà Trạch Sinh không chút khách khí mà chụp cái ót cô.

“Đợi chút đi theo anh. Núi có chút cao, anh rất nghi ngờ là em sẽ tụt lại phía sau.”

Loại thật mật này đã lâu không thấy. Triệu An Chi cúi đầu, nhẹ nhàng “Ân” một tiếng. Điều này ngược lại khiến Hà Trạch Sinh ngượng ngùng, cảm giác lòng bàn tay nóng lên, hoài nghi có phải cú đánh vào ót cô vừa rồi quá mạnh rồi không.

Hai người không được tự nhiên nhưng vẫn gắt gao dán một khối, người khác căn bản không chen vào được. Cao Viện miễn cưỡng thử gợi chuyện hai lần nhưng cuối cùng đành mang sắc mặt khó coi mà tụt lại phía sau.

Đọc đường đi này, Hà Trạch Sinh gắt gao nhìn chằm chằm Triệu An Chi, mắt thấy cô càng đi càng chậm thì anh cũng thả chậm tốc độ, từ nhóm đầu sa đọa một đường thành cuối nhóm giữa. Anh đeo ba lô của Triệu An Chi ở phía sau, còn thường giúp Triệu An Chi trên đường. Cảnh này trong mắt người khác đúng là một đôi tình nhân.

Triệu An Chi cũng không nghĩ nhiều, chỉ là được Hà Trạch Sinh tay mắt lanh lẹ đỡ vài lần thì trong tiềm thức càng ỷ lại vào anh hơn.

Chờ mọi người từ trên núi đi xuống thì đã là buổi tối, hơn hai mươi người lại cũng không quen thuộc nên cuối cùng liền tan, tự đi ăn cơm chiều. Cao Viễn còn muốn gọi Hà Trạch Sinh cùng đi với bọn họ nhưng anh cự tuyệt.

“Mình ăn với Triệu An Chi.”

Triệu An Chi cảm thấy hôm nay Hà Trạch Sinh thuận mắt cực kỳ.