*Điểm tâm là một loại hình ẩm thực Trung Hoa bao gồm rất nhiều món ăn nhẹ hợp lại và thường phục vụ cho bữa ăn sáng. Tổng cộng trên dưới 100 món khác nhau được chế biến chủ yếu từ nguyên liệu bột gạo, bột mì… và các loại nhân thịt, nhân hải sản được hấp bằng những xửng tre.
Lúc Dung Kiến ngồi xe về nhà, mặt trời vẫn chưa lặn xuống hẳn.
Cậu xuống xe, đi qua vườn hoa, xa xa trông thấy Hàn Vân đang chờ ở trước cửa. Bà bước tới, đón lấy cặp sách của cậu, trong giọng nói có chút căng thẳng: “Ngài ấy* trở về.” (tiên sinh)
Dung Kiến gật đầu, lên tinh thần, chuẩn bị đối mặt với người kia.
“Ngài” trong lời của Hàn Vân là Tần Châu, là cha đẻ của nguyên chủ, cũng là đầu sỏ cầm đầu cho câu chuyện giả nữ suốt mười hai năm qua của nguyên chủ.
Vốn dĩ tên của nguyên chủ không phải Dung Kiến, mà là Dung Ngộ, Dung Kiến là tên của cô em gái sinh đôi của nguyên thân.
Tần Châu ngồi bên bàn ăn, nghe thấy tiếng đẩy cửa, gã ngẩng đầu, lúc nhìn thấy Dung Kiến còn cười cười, rất ra dáng người cha từ ái, “Tiểu Kiến về rồi à, sức khỏe dạo này sao rồi? Ta nghe bác sĩ nói không có gì đáng ngại. Anh của con cũng sẽ về sớm thôi, vừa kịp cùng nhau dùng cơm tối.”
Dung Kiến quan sát Tần Châu, mặt người dạ thú, nhưng cũng điển trai lắm, chả trách có thể lừa gạt mẹ của nguyên chủ, một cô tiểu thư nhà giàu.
Năm đó khi Tần Châu còn là chàng trai nghèo, trong lúc học đại học đã rơi vào tình yêu cuồng nhiệt với Dung Ninh, tự nguyện ở rể trong nhà họ Dung. Nhưng sau cái chết của Dung Thế Hoài – cha của Dung Ninh, Tần Châu thuê người sắp đặt một vụ tai nạn xe cộ, đâm chết Dung Ninh và Dung Kiến, Dung Ngộ may mắn chỉ bị thương nhẹ. Những ngày nằm trong bệnh viện chỉ có Hàn Vân làm bạn, cậu khóc lóc muốn tìm cha, lại nghe thấy Tần Châu đè thấp giọng nói, gọi điện thoại.
Trong giọng của gã tràn đầy vui mừng không thể kìm nén, “May đứa chết là Dung Ngộ, nếu không sẽ có thêm một tai nạn nữa.”
Trước khi Dung Thế Hoài qua đời, ông đã chia di sản thành hai phần, một phần tư để cho con gái, ba phần tư còn lại để hết cho Dung Ngộ, muốn cháu ngoại trai kế thừa gia sản. Còn Dung Kiến cũng có một ít bất động sản và quỹ đầu tư, đủ để cô sống giàu có đến hết đời.
Mà Tần Châu sắp đặt cái “bất ngờ” này vào hai hôm trước khi Quốc tế thiếu nhi diễn ra, hai anh em Dung Ngộ Dung Kiến biểu diễn tiết mục đổi vai. Chính vì vậy mà người mặc âu phục là Dung Kiến, mặc váy là Dung Ngộ.
Hàn Vân bịt chặt miệng Dung Ngộ, không cho cậu phát ra một tiếng động. Bà vội vàng ngăn cản Tần Chân tiếp cận sự thật Dung Kiến đã chết, may sao Tần Châu cao hứng đến điên rồi, không tỉ mỉ xác nhận chuyện này. Cuối cùng Hàn Vân nói cho Dung Ngộ, nếu còn muốn sống thì nhất định phải sử dụng thân phận Dung Kiến.
Vì vậy, từ sau sáu tuổi, Dung Ngộ kế thừa tên tuổi cùng cuộc đời của cô em gái đã chết.
Dung Kiến gọi một tiếng “cha”, không phản ứng với lời của Tần Châu, sau khi ngồi vào một bên khác của bàn ăn, cậu mới ung dung thong thả mở miệng, “Ngài biết mà, tôi có một người anh trai, nhưng đã qua đời bởi tai nạn xe cộ từ mười hai năm trước, tại sao bây giờ lại nhiều thêm một người?”
Sắc mặt Tần Châu nháy mắt trở nên khó coi, đến cả Hàn Vân cũng sửng sốt.
Nguyên chủ tuy rằng vẫn luôn ghét Tần Châu và tình đầu của gã, nhưng cậu ta cũng vô cùng sợ hãi Tần Châu, tuy rằng thiếu kiên nhẫn, nhưng cậu ta chưa từng thể hiện ra ngoài rõ ràng như thế.
Nhưng rất nhanh Tần Châu đã khôi phục lại trạng thái cũ, cười làm hòa, “Tiểu Kiến kể chuyện cười gì đấy, đều là người một nhà cả.”
Dung Kiến không tiếp lời nữa.
Gã Tần Châu này vốn chẳng có bản lĩnh gì, gã dựa dẫm vào nhà họ Dung nhiều năm như vậy, đến giờ địa vị vẫn không vững vàng, đều dựa vào Dung Thế Hoài cho đi cửa sau để vào công ty, vì vậy ngoài mặt vẫn phải tươi tỉnh với Dung Kiến.
Dung Kiến nghĩ, gã đã thực hiện xong một phi vụ to gan nhất, dã tâm nhất, và nó đã được hoàn thành sau khi Dung Thế Hoài qua đời, ra tay với Dung Ninh.
Bởi vì mấy câu vừa rồi, Tần Châu cũng không tiện bàn chuyện tình cảm anh em kỳ dị nữa, hai người không nói một lời, yên tĩnh ăn xong bữa cơm này.
Dung Kiến ăn không được hai miếng, nhìn Tần Châu càng muốn nôn, tìm Hàn Vân lấy một phần điểm tâm, đi thẳng ra phía vườn hoa.
Hàn Vân không định đưa, nhưng lại nghĩ tới việc vừa đối mặt với Tần Châu khiến Dung Kiến phải sợ hãi nhiều, nên mới tới nhà ăn lấy một phần.
Bấy giờ trời đã sẩm tối, mặt trời hoàn toàn lặn xuống chỉ còn vương lại chút vạt nắng cuối trời, bên ngoài vô cùng mát mẻ.
Dung Kiến bưng điểm tâm tới đài nghỉ mát, nhưng giữa đường lại bị chặn lại, giọng của đối phương rất nhẹ, “Em gái Dung Kiến, nghe nói em vừa mới trù ẻo anh trai chết đi?”
Đối phương chính là “anh trai” trong miệng Tần Châu, là con của nhân tình – mối tình đầu của Tần Châu – Lục Thành. Nói là con riêng, nhưng chín phần mười là con ngoài giá thú, lớn hơn Dung Kiến vài tuổi. Hai người chưa bao giờ ưa nhau, Lục Thành cảm thấy mọi thứ của nhà họ Dung sau này đều thuộc về bản thân, thậm chí cảm nhận được hai mươi năm chịu nhục của mình là bởi cô em gái Dung Kiến này mà ra, độc chiếm ông bố Tần Châu của mình, rảnh rỗi là đi gây sự.
Dung Kiến thực sự không hiểu mạch não của tên này, nghĩ mình rác rưởi quá nên đi rêu rao cũng không được sao?
Lục Thành không đồng ý, hắn tiến lại gần, “Anh trai có lỗi với mày chỗ nào à?”
Dung Kiến ngẩng đầu, cười cười với hắn, “Anh là cái thá gì?”
Giọng của cậu rất nhỏ, Lục Thành nghe không rõ, vì vậy, Dung Kiến lặp lại một lần, từng câu từng chữ.
Lần này Lục Thành nghe thủng.
Sắc mặt của hắn tối sầm lại, nhưng rất nhanh miễn cưỡng điều chỉnh lại, nói tiếp, “Vậy mày chờ đi, chờ thêm mấy năm nữa, mày sẽ biết mày là cái mẹ gì.”
Dung Kiến từ nhỏ không cha không mẹ, không ai che chở cậu, cậu dứt khoát tự che chở chính mình, chưa bao giờ chịu qua loại uất ức này. Cậu không thích lại gần rác rưởi, nếu rác rưởi cứ thích xáp lại, cậu cũng phải đạp sạch ra ngoài mới được.
Dung Kính bình tĩnh hỏi: “Nghe nói mấy nay anh định đổi họ?”
Lục Thành sửng sốt.
Dung Kiến nói tiếp: “Cũng không phải thừa nhận anh, vô nghĩa.”
Giả giọng cậu học chưa xong, nhưng mấy lời nói bóng nói gió* này không thể làm khó được cậu.*âm dương quái khí: nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.
Lời này nói ra rất mơ hồ, nhưng trong lòng Lục Thành có quỷ, vừa nghe đã nhận ra ý của Dung Kiến là sự ra đời của hắn.
Đây là điểm mấu chốt không thể nhắc đến của hắn.
Dung Kiến biết hắn là một thằng phế vật đến phụ nữ cũng dám động thủ, cậu cũng ước lượng được tình huống của bản thân, tuy rằng không còn khỏe như trước, nhưng để đối phó với loại bị* rách như Lục Thành cũng không phải chuyện khó.*“bị” ở đây là túi
Cậu cúi đầu, nhìn cái bóng trên mặt đất, trong đầu thì thầm đếm số, chuẩn bị đá Lục Thành ra ngoài.
Nhưng một cước này còn chưa đá được, có người đã nhanh hơn cậu một bước.
Cũng bởi hai người gây hấn quá chú tâm nên không để ý có người vừa đi tới.
So với Lục Thành, Minh Dã còn gầy hơn nhiều, cũng không cần dùng nhiều sức đã tóm được cánh tay của hắn khiến Lục Thành không thể cử động, bình tĩnh cất tiếng: “Cậu Lục.”
Mặt trời đã lặn về hướng tây, trăng vẫn chưa lên, đèn trong vườn vẫn chưa mở, bốn bề không có ánh sáng, tối tăm đến khó hiểu, phân nửa mặt Minh Dã chìm trong bóng tối, Dung Kiến chỉ có thể nhìn rõ một phần nhỏ trên mặt hắn.
Lục Thành giãy giụa mấy lần mới giằng được tay ra. Cho dù chỉ là anh em ngoài mặt thì việc đánh nhau ngoài vườn cũng không ổn, Lục Thành gật đầu, hừ một tiếng rời đi.
Một đá này của Dung Kiến bị cưỡng ép thu lại, cậu ngửa đầu nhìn Minh Dã, không tình nguyện nói cảm ơn.
Nói xong, cậu lại cảm thấy không đủ chân thành, cho dù vốn dĩ cậu không cần người khác giúp đỡ, nam chính có lòng tốt lại đặt không đúng chỗ, sau đó còn không nhận được một lời cảm ơn chân thành từ mình.
Dung Kiến vẫn cảm thấy chỉ cảm ơn suông là không đủ thành ý, mà trong tay cũng chẳng có đồ tốt gì để cảm tạ, đơn giản nhất là đưa điểm tâm qua, nói: “Cảm ơn cậu đã cứu tôi, phần điểm tâm này tôi chưa dùng qua, cậu cầm ăn đi.”
Minh Dã vươn tay nhận lấy, “Tiểu thư không ăn sao?”
Dung Kiến nhịn đắng nuốt cay lắc đầu, “Không, tôi ăn cơm tối rồi.”
Minh Dã cầm điểm tâm, nhìn Dung Kiến nở nụ cười không rõ ý, hơi cúi đầu tiến lại gần, “Không tính là cứu, cùng ăn đi, tiểu thư.”
Dung Kiến đấu tranh tâm lý mất một lúc, cuối cùng nghị lực không đủ, ham muốn cơ thể chiến thắng, cậu cùng Minh Dã tiến vào đình nghỉ mát ăn điểm tâm.
Hai người ngồi trên hai cái ghế của đình nghỉ mát, Dung Kiến mới đầu còn khách sáo một chút, còn đẩy đẩy điểm tâm về phía Minh Dã, nhìn thấy hắn lấy một cái mới an tâm ăn một miếng, rồi lại ăn miếng thứ hai, miếng thứ ba…
Dung Kiến vui vẻ ăn uống, đợi đến lúc ăn miếng thứ năm mới nhận ra Minh Dã đã dừng ăn từ lâu, đang quan sát bản thân.
Cậu hỏi: “Sao vậy?”
Minh Dã nghiêng đầu nhìn cậu, lắc đầu, “Không có gì, trên mặt có vụn bánh.”
Dung Kiến “Ồ” một tiếng, lau mặt, lại vui sướng tận hưởng bữa ăn no nhất trong bốn ngày qua.
Mãi đến tận khi ăn xong điểm tâm, tạm biệt Minh Dã xong, cậu trở về phòng, nhìn lớp trang điểm bị mờ đi một cách nghiêm trọng, phấn nền cũng loạn hết cả lên, cả khuôn mặt nhem nhuốc, hỗn loạn.
Duma! Từ nãy đến giờ mình giả vờ giả vịt với nam chính bằng khuôn mặt này à!
Dung Kiến mệt mỏi đi rửa mặt, bước ra ban công, cách đó không xa là Minh Dã đang đứng ghi chép tình trạng của hoa và cây cảnh.
Cậu càng nghĩ càng giận, chạy đi tìm bút viết vào mẩu giấy rồi vo thành một cục, dùng sức ném tới trước mặt Minh Dã.