Ánh Trăng Sáng Trong Lầu Son

Chương 3: Không cần thiết




Thời gian nghỉ giữa giờ khá lâu, lúc Dung Kiến trở lại lớp học thì bên trong chỉ còn lại vài người. Cậu đứng trước cửa, liều mạng nhớ lại một lúc lâu mới lôi ra được một ít thông tin cần thiết từ trong ký ức, đi tới trước chỗ ngồi của lớp phó lao động.

Đó là một cô bé đeo kính buộc tóc đuôi ngựa, đang vô cùng vui vẻ tám chuyện với bạn bàn dưới.

Dung Kiến hơi khom lưng, ngón tay gõ nhẹ một cái lên mặt bàn.

Lớp phó lao động ngẩng đầu lên, khi nhìn rõ người trước mặt là ai liền cau mày.

Dung Kiến có thể cảm nhận được cô bé không thích mình, cũng là chuyện nghiễm nhiên thôi.

Cậu khép hờ hai mắt, âm thanh rất nhẹ, rất mềm, nghe ra có chủ ý mà đến, “Tôi có thể đổi lịch trực nhật sang hôm nay không?”

Lớp phó lao động có chút bất ngờ, trên mặt tỏ rõ sự khó hiểu, “Tôi tưởng cô cả Dung sẽ không bao giờ trực nhật chứ?”

Giọng điệu trào phúng vô cùng ác liệt.

Dung Kiến ngơ ngác, liếm môi dưới, tựa hồ có chút tổn thương, biểu diễn trước mắt công chúng một đóa sen trắng quyến rũ mê người vô cùng sống động, “Hồi trước là tôi không đúng, hiện tại tôi thấy thân thể tốt lên rồi, cũng muốn vì lớp cống hiến chút sức lực của bản thân.”

Đến giả gái cũng đã giả rồi, chút bê tông trên mặt này Dung Kiến tự nhận mình vẫn đủ xài. (mặt dày)

Lớp phó lao động cẩn thận quan sát Dung Kiến một lần nữa. Tuy rằng không nhìn ra ý định của Dung Kiến, nhưng cũng không ngăn cản cô hóng drama xem kịch vui, vì vậy cô gật đầu cái rụp nói: “Được thôi, để tôi giúp cậu xếp lịch.”

Dung Kiến nói: “Không bằng hôm nay luôn đi.”

Lớp phó lao động chỉ đành đồng ý.

Cuối cùng cũng sắp xếp xong, Dung Kiến yên tâm quay về chỗ ngồi, mà Trần Nghiên Nghiên vẫn lạnh lùng vô tình như trước, thậm chí còn ấu trĩ đến nỗi vạch một đường ranh giới trên mặt bàn.

Tiết học cuối cùng, hồn vía của Dung Kiến vẫn lơ lửng trên mây, cậu vẫn có chút sầu não, biện pháp này chỉ có thể trị ngọn không trị gốc, nhưng xem tình huống trước mắt cũng chỉ có thể dùng cách này trước.

Bảo kê một người khó quá.

Sau khi tan học, học sinh trong lớp rút đi rất nhanh, không bao lâu sau chỉ còn lại một mình Dung Kiến, đến cả nam chính cũng biến mất.

Dung Kiến cầm chổi quét lớp một lần, cậu không hề có kinh nghiệm mặc váy dài lao động, tà váy cứ ngáng ngang chân làm cậu suýt ngã mấy lần, rốt cuộc cũng miễn cưỡng quét xong.

Còn phải lau sàn nữa.

Chỗ lấy nước ở góc cuối bên phải của tầng, mà lớp 12-3 lại nằm ở ngoài cùng bên trái, muốn lau sàn phải tốn rất nhiều thời gian. Theo lẽ thường, Dung Kiến tất nhiên sẽ xách xô theo để đựng nước.

Nhưng bước đi này cậu đã lầm, cậu đã không còn là cậu của ngày hôm qua nữa.

Bồn lấy nước không quá cao, để đề phòng rò nước nên được xây rất rộng, phải cúi người xuống mới chạm được vào vòi nước, chân váy đã lê hết trên nền gạch ẩm ướt. Tóc Dung Kiến quá dài, không được buộc lên nên che kín cả cổ, xõa tung trên vai, trượt xuống cả bồn nước.

Dung Kiến luống cuống tay chân, vừa phải giữ chặt váy, vừa phải giữ tóc, không kiếm đâu ra một cái tay thứ ba để xách được xô nước lên.

Có người đứng trước phòng lấy nước chắn mất ánh sáng.

Dung Kiến hao công tốn sức quay đầu, nhìn thấy một hình bóng cao lớn.

Cậu chưa kịp nhận ra đó là ai thì người kia đã vào trước, cầm lấy xô nước trong tay cậu, dễ như ăn cháo nâng nó lên.

Dung Kiến nhìn thấy người kia xắn tay áo đến khuỷu, lộ ra một phần cánh tay gầy gò.

Mãi đến tận khi xoay người lại, Dung Kiến mới nhìn rõ người vừa tới.

Là Minh Dã.

Minh Dã vô cùng đẹp trai, đồng phục học sinh cũng không thể làm lu mờ vóc dáng đẹp đẽ ấy. Lông mày rậm, sống mũi cao, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, da dẻ trắng lạnh, còn cả đôi mắt đen hẹp dài tinh xảo.

Có vẻ đứng quá gần nhau, Dung Kiến mơ hồ ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người hắn. Do hai lần trước gặp mặt đều cách nhau quá xa, Dung Kiến không hề có khái niệm cụ thể về chiều cao của Minh Dã, đến giờ cậu mới phát hiện ra Minh Dã cao hơn mình nửa cái đầu, bóng dáng cao lớn che mất cả người cậu.

Cao quá.

Dung Kiến không hiểu có sai sót ở đâu, tại sao nam chính vẫn tới đây? Cậu tâm phiền ý loạn đi phía sau, không biết nên mở miệng tiếp chuyện thế nào.

Đứng trước mặt Minh Dã, cậu luôn không tự chủ cảm thấy chột dạ, có lẽ bởi vì nguyên thân thực sự đã đào ra quá nhiều hố bẫy cho nam chính.

Hai người bọn họ không nói chuyện, từ cuối hành lang bên phải sang đến rìa hành lang bên trái. Lúc đi ngang qua cầu thang, hai người nhìn thấy năm, sáu tên lôm côm ngó dáo ngó dác lên trên rồi biến mất như một cơn gió.

Minh Dã khép hờ hai mắt, tựa hồ không quan tâm việc bọn họ chạy đi, hắn nhẹ nhàng đặt xô nước xuống đất, từ trong ví tiền móc ra một hộp thuốc lá, lấy ra một điếu, bỗng nghiêng đầu qua hỏi: “Là tại bọn chúng sao?”

Dung Kiến ngây ra, một lúc sau mới phản ứng lại, trợn mắt nói mò, “Không phải.”

Minh Dã nhấc mi mắt, nhẹ giọng nói: “Không cần thiết.”

Từ hồi xuyên sách tới giờ, bởi vì phải dùng giọng giả để nói chuyện, Dung Kiến đều tuân theo quy tắc nói ít bao nhiêu hay bấy nhiêu, bây giờ lại hiếm có dịp giải thích nhiều thêm vài câu, “Không phải, trực nhật là bởi sức khỏe mấy nay tốt lên, lớp phó lao động xếp việc cho tôi vào hôm nay.”

Dung Kiến nói nửa thật nửa giả, cậu ngước đầu nhìn khuôn mặt Minh Dã, nhưng nhìn một hồi cũng không rõ cảm xúc thật của hắn.

Cậu không biết Minh Dã có tin hay không, cũng không biết phải nói gì. Chỉ là cảm thấy Minh Dã có chút kỳ quái, cho dù là nói câu nói kia, làm những việc kia, tuy rằng mọi thứ rất đúng lý hợp tình, lại nhẹ nhàng mê hoặc, khiến cho Dung Kiến cảm thấy không chân thực.

Sau khi quay về lớp, Minh Dã đặt xô nước ở cửa sau phòng học, Dung Kiến đã lấy cây lau sàn, sốt ruột lau dọn.

Ánh mắt Minh Dã rơi xuống người Dung Kiến, cậu xắn hai ống tay áo, lộ ra một đoạn xương cổ tay trắng như tuyết, nhỏ nhắn gầy gò, cảm giác như sẽ không thể mang nhiều đồ vật, bẻ cũng sẽ gãy.

Không một ai nghĩ tới đây là cổ tay của một nam sinh.

Minh Dã rời mắt, cầm lấy cây lau sàn từ trong tay Dung Kiến.

Tay hắn rất lạnh, Dung Kiến không cẩn thận chạm vào đầu ngón tay hắn, không lường trước được, cỡ ngỡ đụng phải băng, theo bản năng buông lỏng hai tay.

Dung Kiến là một người tự lập, việc gì làm được sẽ không cần người khác giúp đỡ. Cậu không hề vui vẻ đưa đồ sang, nhưng lại nghĩ tới nam chính bây giờ mới mười tám tuổi, “Dung Kiến” còn là ánh trăng sáng của hắn, nghiễm nhiên cũng có chút sĩ diện của thiếu niên.

Cậu tự coi bản thân lớn hơn nam chính của hiện tại vài tuổi, vô cùng tôn trọng tâm tư thiếu niên, vì thế mà ngoan ngoãn đứng bên cạnh, thành thật đóng vai một đóa sen trắng ốm yếu không dính khói lửa trần gian.

Sau khi dọn dẹp vệ sinh xong, Minh Dã thu dọn dụng cụ xong xuôi, đã có học sinh lục tục đi vào lớp.

Dung Kiến vừa nói chuyện điện thoại xong, bảo tài xế đứng đợi ở trước cửa trường học.

Lúc đi tới cửa lớp, Minh Dã đột nhiên lên tiếng: “Lần sau đừng như vậy.”

Một câu nói rất mơ hồ tối nghĩa, không rõ mục đích.

Dung Kiến dừng bước, nghĩ thầm trong lòng: Đâu thể làm thế được, nam chính à, tôi đang bảo kê cậu đấy.

Nhưng bề ngoài vẫn là né xa.

Dung Kiến không muốn dính líu tới cuộc sống của Minh Dã nữa, cũng không muốn có liên quan đến người kia, nhưng vẫn muốn cố gắng bù đắp hết thảy sai lầm lúc trước của nguyên chủ.

Ít nhất phải để cho nam chính có một cuộc sống cấp ba tươi đẹp đi.

Mà Minh Dã vẫn đứng yên ở chỗ cũ, hờ hững nhìn Dung Kiến biến mất trong tầm mắt của mình.

Hắn trở về từ hơn mười năm sau, vậy Dung Kiến đâu?

Từ lúc cậu ta trở lại, hoặc là nói, đã không còn “Dung Kiến” nữa. Cho dù bề ngoài vô cùng giống nhau, nhưng chỉ cần một cái liếc mắt cũng đủ nhìn thấu sự khác biệt giữa họ.

Rất đơn thuần, rất ngây thơ, rất ngu ngốc.

Chút thăm dò sau đó cũng chỉ để xác định sự thật này.

Đây có lẽ là điều thú vị duy nhất mà Minh Dã cảm nhận được sau khi sống lại trở về quá khứ.