Doãn Thường Lăng không ngờ câu đầu tiên của Bách Vụ Thanh lại là giải thích như thế, không nhịn được bật cười thành tiếng, nỗi âm u vốn có trong tim biến mất.
“Giải thích với tôi làm gì? Cậu chơi bóng rổ rất giỏi, văn võ song toàn.”
Mắt Bách Vụ Thanh sáng bừng, mặt mày toát ra vẻ thỏa mãn, “Giỏi lắm à? Trước đây mình thích xem bóng rổ, nhưng chưa bao giờ chơi bóng rổ ra hồn.”
“Câu này của cậu mà để Vương Đông Kỳ nghe thấy, cậu ta không tức chết mới lạ.” Doãn Thường Lăng nhìn vào cặp mắt trong trẻo của Bách Vụ Thanh, kiếp trước đúng là chưa từng thấy người này vận động.
“Cậu đến đây cũng muốn chơi bóng rổ à?” Bách Vụ Thanh hỏi.
Doãn Thường Lăng xua tay, “Chút kỹ thuật của tôi đừng nên mang ra thể hiện thì hơn, mất mặt lắm.”
“Không sao, ban đầu kỹ thuật của mọi người đều không giỏi lắm, mình dạy cậu, chúng ta thử ném vào rổ đã.” Bách Vụ Thanh vốn đang thở dốc, bây giờ lại như chẳng sao cả, khóe môi Doãn Thường Lăng giần giật, không phải lúc nãy mệt thế là giả vờ đấy chứ??
Vương Đông Kỳ và Giả Dị Gia vẫn đang bị đám đông cản đường, chắc hẳn không ai chú ý đến chỗ này.
Đàn ông đều có giấc mơ bóng rổ, Doãn Thường Lăng cũng khó thoát, tay cậu ôm bóng rổ, dốc hết sức ném.
“Bịch!” Là tiếng người và mặt đất tiếp xúc thân mật.
“Bốp!” Là tiếng bóng đập vào vành rổ.
“Bộp bộp bộp…” Bóng nảy dưới đất.
Doãn Thường Lăng ngồi xổm cạnh cột bóng rổ, ôm chặt bản thân, “Không bao giờ chơi bóng rổ nữa đâu.”