“Đến rồi à?” Bách Vụ Thanh nhận khăn lông lau mồ hôi trên trán, khuôn mặt vốn vận động lâu thế này mà còn chưa đỏ, giờ lại từ từ tăng nhiệt độ.
Không biết cậu có nhìn thấy cú ném ba điểm lúc nãy không…
Doãn Thường Lăng bị một đống ánh mắt như dao lia trúng, trước nay cậu không thích bị phơi bày trong ánh mắt của đông người thế này, lập tức toàn thân thiếu thoải mái, “Cậu chơi tiếp đi, tôi đứng bên cạnh xem.”
Giả Dị Gia liếc nhìn qua lại giữa hai người, đẩy Vương Đông Kỳ đi, “Không phải cậu muốn đánh tan tác người ta à?”
Vương Đông Kỳ không đề phòng, bị đẩy lảo đảo, sau khi đứng vững, cậu ta muốn kéo Bách Vụ Thanh thì bị né tránh, ngượng ngùng xua tay, “Đi, cọ xát chút.”
Bách Vụ Thanh lại gần Doãn Thường Lăng hơn, cố tình trầm giọng, “Thế mình đi nhé.”
“Đi thôi đi thôi…” Hơi thở nóng hổi phả lên mặt Doãn Thường Lăng, vô cớ dấy lên một luồng hơi nóng, cậu hấp tấp đẩy người ta ra, hơi hoảng loạn.