Mỗi lần kiểm tra đều như một cuộc chiến, tiên phong đầu tiên là Toán, mãnh tướng chém giết khắp nơi, ngay sau đó là vài môn phụ, tuổi đời còn nhỏ, mặc dù sát thương không mạnh, nhưng toàn tấn công đột ngột nhằm lúc bạn thả lỏng, một phát chí mạng.
Hai đại tướng là Ngữ Văn và Tiếng Anh sau đó là một cuộc chiến lâu dài, trải dài cả mặt đề, không chừa khoảng trống nào, tiêu tốn vũ khí quá mức.
Các bạn học tắm máu giết địch, chiến đấu ba ngày liền, rốt cuộc cũng tra đao sắc về vỏ, cuộc chiến kết thúc.
Kết quả ra sao, chỉ có trong lòng mình tự biết.
“A… tôi cảm thấy, tớ có khả năng thoát khỏi “tam giác vàng” trong lớp, thật đấy.” Giả Dị Gia tự tin ra mặt, “Mặc dù tôi đọc chẳng hiểu gì hết, nhưng tôi có linh cảm.”
“Ha, tôi còn linh cảm lần này Thường Lăng sẽ đứng nhất khối cơ.” Vương Đông Kỳ lườm cậu ta, vươn vai, “Chơi bóng không? Thư giãn chút.”
“Thường Lăng đi cùng không? Cao thế này mà không chơi bóng rổ thì phí quá.”
Doãn Thường Lăng thản nhiên nhún vai, “Đi thôi, dù sao thì chiều cũng không có tiết, ngày mai không đi học.”