“Câu này nhìn thì phức tạp, thực ra nếu mô phỏng một định lý Pytago sẽ dễ tính hơn nhiều, sau đó vẽ thêm ba đường phụ, chứng minh tương đẳng…”
Bách Vụ Thanh giảng từ tốn, giọng nói dễ chịu dịu dàng, Doãn Thường Lăng nghe mà tai nóng bừng, cậu cố gắng đọc đề, chuyển sự chú ý của mình sang bài toán này.
Dần dà, nửa người cậu lại gần Bách Vụ Thanh, gật đầu lia lịa theo lối tư duy của hắn, miệng kêu “ồ~” thì ra là thế.
Bách Vụ Thanh hơi cúi đầu, mặt bị mái tóc xù của đối phương cọ một phát, trong mũi cũng toàn là mùi xả vải thoang thoảng trên người Doãn Thường Lăng, chưa được bao lâu, trên mặt hắn đã bắt đầu toả khí nóng.
“Thế, thế này đó, hiểu chưa?” Bách Vụ Thanh che mặt bằng cánh tay, nói không được trôi chảy lắm.
Lúc này Doãn Thường Lăng đã chìm đắm trong sự kỳ diệu của việc giải đề, mắt nhìn chằm chằm vào lời nhắc Bách Vụ Thanh viết trên đề bằng bút chì, gật đầu, “Hiểu rồi, cảm ơn nhé người anh em!”
Cậu vỗ vai Bách Vụ Thanh, hấp tấp nói: “Sắp vào giờ rồi, tôi phải mau về lớp làm bài, cậu cũng mau lên.”
Bách Vụ Thanh nhìn theo cậu bỏ đi mà không ngoảnh đầu lại, hơi hụt hẫng, cơ thể vẫn còn hơi nóng.
Hắn hơi siết nắm tay, thì thầm: “Hình như mình đến để đi vệ sinh mà…”