Khát ghê gớm, cổ họng gần như sắp bốc khói, mí mắt nặng trĩu không mở nổi, “Nước…”
Vừa dứt lời, cảm giác lành lạnh áp lên môi, Doãn Thường Lăng nhúc nhích, uống nước ừng ực, thỏa mãn rên hừ hừ.
Một niềm thỏa mãn lớn trong đời người khó mà vượt qua được việc khi cần thứ gì thì thứ đó đã đến bên tay.
Mất một lúc, Doãn Thường Lăng từ từ mở mắt ra, cái nhìn đầu tiên đã thấy ánh mắt tràn ngập thương xót của Bách Vụ Thanh.
Chỉ trong chớp mắt ánh nhìn đó đã biến mất, dường như thứ vừa nhìn thấy đều là ảo giác.
“Cậu sao thế???” Sao chỗ nào cũng có cậu???
“Tôi đến gọi cậu ăn tối, sau đó thấy cậu lại ngủ thiếp đi mất, bèn không gọi cậu dậy.” Bách Vụ Thanh cười ấm áp như gió xuân.