Vừa dứt câu, hai người nhìn nhau im bặt.
“Phụt…”
Không biết là ai phì cười trước, trong lòng chua chua.
Buổi giao lưu kéo dài cả ngày, mọi người mệt thì có thể nhận phòng nghỉ trưa.
Doãn Thường Lăng đánh tiếng với bọn Giả Dị Gia, chạy thẳng lên tầng hai.
Trước tiên là tắm rửa, sau đó rót nước cho mình, cậu rúc trên ghế bành bật TV, âm thanh TV rất to, át mất tiếng tim đập.
Doãn Thường Lăng uống hết một cốc nước, cơn buồn ngủ ập tới, cậu tắt TV, tóc rối bù chui vào chăn, chớp mắt chìm vào bóng tối.
Cậu mơ một giấc mơ, mơ thấy Đổng Hãn, bố mẹ, các bạn, và cả Bách Vụ Thanh, mơ thấy ngày hè nóng bức mà họ gặp nhau, mơ thấy họ cười, mơ thấy những cánh cửa đóng sầm hết lần này đến lần khác, mơ thấy nước mắt tuyệt vọng của bố mẹ và cuối cùng là cảm giác ngạt thở khi rơi xuống nước.
Một dòng lệ lặng lẽ rơi xuống.