“Biết một chút.” Đắn đo hồi lâu, Bách Vụ Thanh vẫn không muốn lừa cậu.
Mắt Doãn Thường Lăng bừng sáng, nói như ông cụ nói: “Chà… Không ngờ cậu lại biết nấu ăn! Bạn nữ còn được, bạn nam vừa nhà giàu vừa biết nấu ăn như cậu không nhiều đâu~”
Hai tay Bách Vụ Thanh chống trên lan can, nhìn ra xa, ánh mắt mang hồi ức, tựa ánh nắng vỡ vụn trên mặt hồ gợn sóng.
“Trước đây nhà tôi không giàu thế này, mãi đến tận lớp tám, bố mẹ tôi mua hai ngọn núi, kết quả phát hiện ra đều là mỏ.”
Doãn Thường Lăng ôm trán, nở nụ cười gượng, biết sâu sắc mình không nên nhắc đến câu này, trước kia không giàu đã mua được núi, giờ thì sao???
“Cậu có hứng thú học nấu vài thứ không? Như thế thì có thể giúp đỡ bố mẹ, vả lại cho họ ăn món mình làm chẳng phải là trải nghiệm tốt đẹp sao?” Bách Vụ Thanh hơi nghiêng đầu, gió nhẹ thổi qua, cuốn theo một lọn tóc quét lên mặt, làm mờ mắt.
Doãn Thường Lăng nghiêm túc nhìn vào mắt hắn, thổ lộ tiếng lòng, “Cậu… hình như làm tiếp thị à.”