“Không có vấn đề gì thật?” Bách Vụ Thanh không cam lòng, hỏi lại lần nữa.
“Ôi chao…” Doãn Thường Lăng cực kỳ bất mãn với giọng điệu hoài nghi này, vỗ mạnh lồng ngực, nhếch lông mày, “Không có vấn đề gì!”
Bách Vụ Thanh thầm ói máu, lồng ngực bức bối tột cùng, kiên cường rặn một nụ cười mỉm, lại hỏi: “Cậu thích nấu ăn không?”
“Không thích, người xưa dạy: Quân tử xa nhà bếp, mọi khi mẹ tôi sẽ đích thân nấu cho tôi, mẹ nấu cực ngon!” Doãn Thường Lăng liếm môi, như đang hồi tưởng mùi vị.
Cậu lại nhìn sang người nhắc đến chủ đề này là Bách Vụ Thanh, hỏi: “Cậu biết nấu ăn à?”
“Ờm…” Bách Vụ Thanh không biết nên gật hay lắc, gật tức là hắn không phải quân tử, lắc thì là nói dối.
Mệt tim quá, tự kỷ luôn…