“Không cần cảm ơn.” Giọng người đó rất vui vẻ.
Tai Doãn Thường Lăng nhúc nhích, tay siết chặt cốc kem dâu tây đó, từ từ quay người, nhìn thấy mặt Bách Vụ Thanh.
“Sao cậu…” Biết tôi muốn ăn cái này?
Bách Vụ Thanh lùi lại một chút, để Doãn Thường Lăng giữ khoảng cách khá thoải mái, “Tôi thấy hôm nay không có đồ vị dâu tây, nghĩ có thể cậu muốn ăn, bèn đi mua giữa chừng.”
Doãn Thường Lăng chớp mắt, che mặt mình bằng kem.
Đậu mè, tại sao lại hơi cảm động nhỉ?!
“Thích không?” Bách Vụ Thanh hỏi.
Doãn Thường Lăng cầm thìa xúc một ít, đặt vào miệng, vị dâu tây ngọt ngào lan tỏa trong khoang miệng, ánh mắt nhìn Bách Vụ Thanh của cậu thêm chút ấm áp.
“Thích.”