Doãn Thường Lăng vẫn rất điềm tĩnh, có điều bàn tay run lẩy bẩy đã vạch trần cảm xúc của cậu.
“Thường Lăng ơi…”
Câu nói này suýt thì khiến Doãn Thường Lăng đập cái cốc trong tay, không trốn được, đành bấm bụng chào hỏi, “Ái chà, trùng hợp quá.”
“Trùng hợp à? Mọi người đều phải đến mà.” Bách Vụ Thanh đút một tay trong túi, cứ như một con chim công, điên cuồng phóng điện với Doãn Thường Lăng.
Khóe môi Doãn Thường Lăng giần giật, người này không sao chứ… “Ý tôi là, quần áo của chúng ta…”
Bách Vụ Thanh như vừa mới phát hiện ra, không xấu hổ, “Đẹp mà.”
“Tất nhiên tôi biết là đẹp… Nhưng thế này không phải đụng hàng tức chết người ta ư?” Doãn Thường Lăng dựa vào bức tường bên cạnh, thì thầm.
“Hửm?” Bách Vụ Thanh không nghe rõ, nghi hoặc liếc nhìn Doãn Thường Lăng.
Vẻ mặt đó, trong mắt toàn là nghi hoặc, dáng vẻ lạnh lùng mọi khi giờ mềm mỏng nhìn cậu đăm đăm, Doãn Thường Lăng nom mà chột dạ, che mặt quay vào tường không nhìn hắn ta nữa.
Đúng là chết mất thôi…