Cảnh này khiến Doãn Thường Lăng nhớ lại lời nói dối cậu bịa ra để không chơi cùng Bách Vụ Thanh, tâm trạng xấu hổ ngượng ngùng xộc lên đầu, lập tức đỏ bừng mặt.
Cậu vô thức ngồi thụp xuống, ôm đầu, trong não chỉ còn một câu, “Tổ sư! Bị nhìn thấy rồi!”
Các bạn khác đi ngang qua, nhìn thấy cậu đang ngồi xổm, liếc nhìn rồi không để ý nhiều.
Cậu ngẫm nghĩ, cảm thấy không đúng, “Hoảng cái gì? Mình đến trả vở mà!”
Doãn Thường Lăng hấp tấp móc vở trong cặp ra, đứng dậy nhìn về phía Bách Vụ Thanh, phát hiện ra đối phương đang chống mặt bằng một tay, nhìn cậu mang vẻ uể oải, hình như mỉm cười???
Cậu đang chế giễu tôi đấy à?!
Doãn Thường Lăng tức giận, mặt càng nóng hơn, giơ vở trong tay, ra hiệu mình chỉ đến trả vở thôi!