Lúc đi ngang qua lớp bên cạnh, Doãn Thường Lăng liếc nhìn, giáo viên chủ nhiệm lớp của họ câu giờ, nói hồi lâu đại khái là không thể để lớp kế bên đuổi kịp.
Liếc nhìn Bách Vụ Thanh đang chăm chú nghe giảng, Doãn Thường Lăng đứng chờ cạnh cửa sổ, lén lút quan sát bằng góc độ người bên trong không nhìn thấy cậu còn cậu thì có thể nhìn thấy người ta.
Bách Vụ Thanh đúng là rất ưa nhìn, cũng rất lạnh lùng, góc cạnh rõ ràng, lông mi dài như cánh bướm, tình cờ ngồi ở chỗ cạnh cửa sổ bên kia, ánh nắng chiếu lên mặt hắn, rọi thành bóng, toát ra vẻ trong trẻo thanh nhã. Mọi khi lúc không nói gì, mặt hắn vô cảm, toát ra vẻ lãnh đạm, nếu có một ngày người này bảo xuất gia, chắc chắn Doãn Thường Lăng sẽ tin.
Cuối cùng giáo viên chủ nhiệm lớp họ cũng dặn xong chuyện giao lưu, mọi người bên dưới đều hưng phấn ra mặt.
Như cảm thấy điều gì, Bách Vụ Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, Doãn Thường Lăng phản ứng chậm, nhìn thẳng vào mắt hắn.