Cậu lại bắt được mấu chốt, “Công ty niêm yết??” Doãn Thường Lăng trợn trừng mắt, lông mày xoắn tít vào, tỏ rõ “sao có thể?!”
Kiếp trước sống uổng phí à?? Vừa sốc vừa pha lẫn xấu hổ, nhớ đến lời mình nói tối hôm đó, cảnh ấy, vẻ mặt thành khẩn của Bách Vụ Thanh…
Tổ sư mình là thằng ngu à…
“Thường Lăng, sao thế?” Giả Dị Gia thấy Doãn Thường Lăng đỏ bừng mặt vô cớ, bỗng tỏ vẻ tớ hiểu rồi, “Ồ~ Cậu yên tâm! Hot boy hot girl không phải một cặp đâu, chúng ta cạnh tranh công bằng.”
Doãn Thường Lăng lắc đầu, suy sụp, cậu thu dọn cặp sách, gục đầu như phải chịu đả kích mà đi ra ngoài, vẫy tay ra hiệu tạm biệt.
“Ơ? Cậu ấy sao thế?” Giả Dị Gia kéo Vương Đông Kỳ, hỏi.
Vương Đông Kỳ nhún vai, không biết.