Dốc hết sức, cuối cùng Doãn Thường Lăng cũng chép xong trước khi chuông hết tiết vang lên.
Xoa cổ tay đau nhức, cậu cầm giấy lau mồ hôi túa ra trong lòng bàn tay.
Lúc này cô giáo câu giờ hai phút đồng hồ cũng giảng xong tất cả, đi mất.
Cô vừa mới ra ngoài cửa, Doãn Thường Lăng cầm vở định ra ngoài, cậu muốn mang trả vở nhanh nhất có thể.
“Áu áu áu!!”
“Yeah!!”
Kết quả cả lớp đều đứng dậy theo cậu, gào rú cực kỳ phấn khích.
Làm cậu giật mình suýt thì đánh rơi vở trong tay.
??? Chuyện gì xảy ra thế?
Giả Dị Gia phấn khích chạy tới, nhìn thấy Doãn Thường Lăng mù mịt, hỏi: “Thường Lăng! Cậu muốn mặc đồ gì?”
“Hả?” Doãn Thường Lăng chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Nói gì cơ?