“Tôi không cố gắng thì cũng mạnh hơn cậu đội sổ!” Vương Đông Kỳ vạch trần không hề nể mặt ai.
“Cậu!!! Thường Lăng, cậu ta bắt nạt tôi! Cậu có thể sỉ nhục thể xác tôi, nhưng không được sỉ nhục điểm số của tôi! Rõ ràng đã thoát khỏi hạng ba đếm ngược, tiến bộ rồi mà!” Giả Dị Gia rầu rĩ mách lẻo với Doãn Thường Lăng, biểu cảm khôi hài khiến cậu không nhịn được tươi cười, lập tức quên béng mất mối nghi ngờ trong lòng.
Vương Đông Kỳ thấy cậu ta tỏ vẻ giận hờn, bèn đảo mắt, quay người rút vở ghi chép từ trong ngăn bàn của mình ra cho Doãn Thường Lăng, “Này, tôi đi học thêm, đây đều là thứ tôi đã học từ trước, tôi ghi chép có ích hơn mấy thứ giáo viên giảng trên lớp nhiều.”