Nằm mãi trong bệnh viện, Doãn Thường Lăng ăn một bữa canh gà mẹ nấu, dọn dẹp rồi định đến trường.
Mẹ Doãn kéo cậu, “Con trai à, nghỉ ngơi thêm lát nữa, mai hẵng đi, mẹ đã xin nghỉ cho con rồi.”
Mặc dù Doãn Thường Lăng đã hết sốt, nhưng di chứng bao gồm tứ chi đau nhức, chán ăn, vẫn còn ảnh hưởng lờ mờ đến cậu.
Có điều Doãn Thường Lăng không đỏng đảnh đến thế, cậu không để ý xua tay, “Không cần đâu ạ, bố mẹ mau đi làm đi, đừng chậm trễ vì con nữa.”
Bố Doãn mẹ Doãn không khuyên được Doãn Thường Lăng, đành thả cho cậu đến trường.
Lúc ấy đang trong giờ, mọi người đều ở trong lớp học.
Lúc đi qua phòng học bên cạnh, một ánh mắt bám sát lấy cậu, nóng bỏng quá cơ bản là không tài nào phớt lờ được.
Cậu ngoảnh đầu, ánh mắt chạm phải Bách Vụ Thanh, đối phương cười, hỏi bằng khẩu hình miệng: “Không sao rồi chứ?”
Vì ơn cứu mạng phải báo đáp gấp bội, Doãn Thường Lăng ra dấu tay “OK”.