Hằng ngày Bách Vụ Thanh đều là người đầu tiên đến lớp, bất kể buổi tối ngủ lúc mấy giờ.
Tiết đầu tiên tan học, Bách Vụ Thanh ra ngoài đi vệ sinh, đi qua chỗ bắt buộc phải đi – lớp bên cạnh, vô tình liếc mắt nhìn chỗ của Doãn Thường Lăng, không có ai.
Tiết thứ hai kết thúc, đến giờ mọi người chạy bộ cùng nhau, Bách Vụ Thanh tìm Giả Dị Gia, hỏi: “Doãn Thường Lăng đâu?”
Giả Dị Gia lắc đầu, “Không biết, sáng hôm nay cậu ấy không đến trường, cũng không xin nghỉ.”
Nghe đến đây, Bách Vụ Thanh chau mày, chạy theo hướng ngược mọi người.
“Này!! Bạn Bách đi đâu đấy??” Giọng Giả Dị Gia bị nhấn chìm trong đám đông.
Vương Đông Kỳ đứng bên cạnh cậu ta nhìn theo bóng lưng Bách Vụ Thanh, xoa cằm mình, “Cậu không thấy bạn Bách quan tâm Thường Lăng quá mức à? Hôm nay Đổng Hãn cũng không đến mà cậu ta không phát hiện ra… Không phải mọi khi hai đứa nó thân nhau nhất sao?”