Về đến nhà, trong nhà vẫn còn sáng đèn, mở cửa bèn thấy bố mẹ già của cậu đang ngóng nhìn ra cửa, thấy cậu về bèn vội vàng ra đón.
“Chơi cùng các bạn có vui không con?” Mẹ Doãn hỏi.
Doãn Thường Lăng gật đầu, “Muộn rồi, bố mẹ mau ngủ đi, không cần đợi con đâu.”
Bố Doãn xoa đầu Doãn Thường Lăng, “Ngoan, con đi tắm rồi ngủ đi, bố với mẹ lát nữa sẽ ngủ.”
“Dạ.” Doãn Thường Lăng gục đầu ngoan ngoãn chạy về phía nhà tắm.
Trong lòng vẫn rối bời, vậy nên cậu không chú ý đến một xấp giấy trùm trên ghế trong phòng khách, mà bố mẹ cậu cũng cứng đờ mặt, nụ cười mỉm chứa vẻ giấu giếm.
Chờ con trai đi mất, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ Doãn chỉ vào ảnh, nói: “Chính là thằng tên Đổng Hãn này bắt nạt con trai mình đúng không?”
“Đúng.” Bố Doãn liếc nhìn vợ mình, đáp chắc chắn.