“Vậy tại sao cậu lại gọi tôi là ‘bạn Bách’?” Bách Vụ Thanh hơi nhướn lông mày, nói như hơi tổn thương.
Trong đầu Doãn Thường Lăng điên cuồng hồi tưởng, cậu quan hệ tốt với người này từ khi nào vậy???
Lúc này, Đổng Hãn một vai khoác cặp đi qua, nhìn thấy Doãn Thường Lăng và “ánh trăng sáng” của mình thế mà lại đứng cạnh nhau, ghen tuông bùng cháy, anh ta rảo bước tới, kéo cánh tay Doãn Thường Lăng nói: “Đứng ở cửa lớp người khác làm gì, ngủ một giấc mà ngay cả lớp mình cũng không biết nữa à? Vụ Thanh cậu cẩn thận chút, đừng để kẻ này đào mỏ.”
Doãn Thường Lăng bị đẩy vào trong một lớp học, cậu nhìn mặt Đổng Hãn, mặc dù rất muốn đập chết anh ta, nhưng không thể không nói giờ người này đang toả sáng, đậu má đến đúng lúc quá thể!!!