Chờ hai phút, Bách Vụ Thanh vẫn chưa đáp, có thể là đầu bên kia hắn cũng đang bận, Doãn Thường Lăng rửa tay rồi ra khỏi nhà vệ sinh.
Cơm trên bàn chưa ai động vào tí nào, mấy đứa trẻ con cắn ngón tay, mắt long lanh nhìn về phía nhà vệ sinh, sau khi nhìn thấy cậu thì đồng loạt hò reo.
Doãn Thường Lăng hơi cảm động, mấy đứa nhóc này đang chờ cậu quay lại ăn cùng ư?
“Anh ơi, anh đi vệ sinh chậm quá, mẹ bảo thế thì phải đi bệnh viện khám đấy.” Một đứa còm nhom trong đó nói.
Doãn Thường Lăng: “…” Quả nhiên trẻ con rất đáng ghét.
…
Ăn cơm xong, cuối cùng đám người đó cũng được tiễn đi, Doãn Thường Lăng mệt mỏi lên tầng, nằm trên giường mình, thở dài, “A… mệt quá…”
Cậu cầm điện thoại lên, đăng nhập, vẫn dừng ở tin nhắn thoại của cậu, Bách Vụ Thanh chưa trả lời.
Bỗng nhiên, trong lòng hơi buồn bực.
“Tại sao không trả lời mình?”