“Em…” Cổ họng Bách Vụ Thanh chuyển động.
Doãn Thường Lăng gục đầu, không dám nhìn hắn.
“Ban đầu em bảo thích anh có thật không? Em thật lòng không để bụng chuyện anh làm ở kiếp trước? Còn cả lời em vừa nói, còn tính không?” Bách Vụ Thanh không trách cậu, mà hỏi việc mình cho là quan trọng hơn.
“Thật, đều là thật, em còn phải cảm ơn anh, nếu không nhờ anh thì em cơ bản không có cơ hội sống lại.” Doãn Thường Lăng ngẩng đầu, nói chân thành.
Bách Vụ Thanh như bị rút hết sức lực trong nháy mắt, hắn thở phào nhẹ nhõm, “Thế thì tốt.”
“Anh không trách em lừa anh à?”
“Chẳng phải anh cũng lừa em đấy ư? Không ai nợ ai.”