Doãn Thường Lăng cầm hai quả trứng gà chín đã được ngâm nước lạnh lên tầng, mở cửa bèn nhìn thấy Bách Vụ Thanh nhìn chằm chằm vào máy tính của cậu, tỏ vẻ muốn chạm vào mà không dám, thấy cậu đến, hắn vội vàng ngồi thẳng người.
“Nào, đến đây ngồi xuống giường đi.” Doãn Thường Lăng vỗ giường, Bách Vụ Thanh tai đỏ bừng chạy tới, ngồi xuống.
Bóc trứng gà xong, cậu từ từ lăn trên cặp mắt sưng húp của Bách Vụ Thanh, “Bách Vụ Thanh, kể cho anh chuyện này.”
“Hửm?” Bách Vụ Thanh tận hưởng động tác dịu dàng của Doãn Thường Lăng, khoan khoái cong khóe môi.
“Thực ra… em cũng sống lại.”
Bách Vụ Thanh run bắn, mở choàng mắt ra, trứng gà trong tay Doãn Thường Lăng rơi xuống đất, nảy lên một phát.
“Em nghĩ anh đã kể cho em nhiều thế rồi, em cũng nên kể cho anh bí mật của em.”
“Em cũng bắt đầu từ đầu à?” Ánh mắt Bách Vụ Thanh rất sốt sắng.
“Có thể coi là vậy, lúc em vừa gặp Đổng Hãn, cũng là giây phút mà anh bảo em bắt đầu thay đổi.”
Bỗng nhiên lập trường của hai người bị đảo lộn, Doãn Thường Lăng lúc này trở nên rụt rè.
Cậu đang chờ Bách Vụ Thanh nổi cáu, suy cho cùng thì sự an ủi lúc nãy đặt vào bây giờ cứ như trò cười, đó đều là chuyện đã biết.
Kể từ bắt đầu, hai người đã vô tình lừa gạt đối phương.