“Anh giúp gia đình kiếm tiền, lén lút tập bóng rổ… Em đừng giận, anh không phải cố tình lừa em đâu, anh chỉ muốn tạo ấn tượng tốt với em, nhưng anh lại đến muộn!!”
Bách Vụ Thanh uất ức gầm lên.
“Nhưng sau khi em bị Đổng Hãn ném bóng rổ trúng đầu, em lại thay đổi, toàn lẩn tránh Đổng Hãn, anh vui chết đi được! Cuối cùng mắt em cũng hết mù!”
Doãn Thường Lăng bị nghẹn đột ngột, khoé môi giần giật, “Đúng thế, ban đầu mù mắt nên mới thích Đổng Hãn, bây giờ sáng mắt rồi, mới đi thích anh.”
Bách Vụ Thanh mắt đỏ hoe, mũi cũng đỏ bừng, nhìn Doãn Thường Lăng, mắt ươn ướt, “Em xem kiếp trước anh chịu nỗi khổ lớn như thế vì em, kiếp này em không được bỏ rơi anh đâu.”
Doãn Thường Lăng lau nước mắt trên mặt hắn, đau lòng tỳ trán lên trán đối phương.
“Được.”