Bách Vụ Thanh lắc đầu, ôm chặt Doãn Thường Lăng, nói tiếp: “Nó bảo không quen… sao có thể không quen cơ chứ?”
Toàn thân Doãn Thường Lăng cứng đờ, trái tim thắt lại.
“Kể từ sau lần đó, anh và Đổng Hãn toàn chạm mặt vô cớ, anh chán ghét nó bao nhiêu cũng chỉ có mình anh biết, cho tới một ngày nọ anh gặp lại em, anh phát hiện em đã gầy rộc hẳn đi, ánh mắt cũng không còn sáng như trước nữa.”
“Anh muốn móc tim mình ra cho em, nhưng trong mắt em vẫn chỉ có Đổng Hãn, nó có gì tốt đẹp chứ? Anh đã giàu hơn nó, có quyền lực hơn nó, yêu em hơn nó.”
“Lúc ấy anh cũng điên rồi… Anh cho rằng cướp Đổng Hãn khỏi em, em sẽ có thể rời khỏi nó hoàn toàn, nhưng anh không ngờ em lại nhảy cầu tự sát… Em có biết lúc đó tim anh đau cỡ nào không? Sắp chết rồi!!”
Mặt Bách Vụ Thanh dán vào cổ Doãn Thường Lăng, chưa được bao lâu lệ đã tuôn rơi thành hàng.