“Em lúc đó hơi khác em bây giờ, có thể là vì anh chen vào chăng?” Bách Vụ Thanh bật cười, có chút mừng rỡ.
Biết được tiền căn hậu quả, Doãn Thường Lăng cười hùa theo, không ngờ người này lại nhạy cảm thế…
Bách Vụ Thanh không phát hiện ra điểm khác thường ở Doãn Thường Lăng, hắn nói tiếp: “Đổng Hãn tỏ tình với anh, bị anh từ chối, nhưng nó vẫn chưa tuyệt vọng, bám lấy anh đủ kiểu. Anh thật sự rất muốn đánh nó một trận, khiến nó ngoái đầu nhìn em, nhưng vì ích kỷ nên anh không làm thế, anh không muốn để nó nhìn thấy cái tốt của em.”
“Cho đến khi tốt nghiệp cấp ba, anh giành được suất bảo đảm đi du học nước ngoài, có lẽ cũng là một cách trốn tránh, mỗi lần nhìn thấy em ngậm đắng nuốt cay trước mặt Đổng Hãn, anh đều muốn phát điên.” Bách Vụ Thanh siết chặt tay, đầu ngón tay trắng bệch.
“Sau khi du học trở về, ở một bữa tiệc, anh nhìn thấy Đổng Hãn ôm một người phụ nữ, không phải em. Lúc đó anh đã tìm đến nó, hỏi ngay trước mặt cô gái kia, em đâu? Em đang ở đâu?” Bách Vụ Thanh nhìn Doãn Thường Lăng, biểu cảm toát ra vẻ mù mịt và sợ hãi, hắn đã đắm chìm hẳn trong hồi ức.
Doãn Thường Lăng nhẹ nhàng ôm lấy Bách Vụ Thanh, giọng nói run rẩy, “Được rồi, đừng kể nữa…”