Bách Vụ Thanh hé miệng, như bị bóp nghẹt cổ họng.
Hắn giơ tay vuốt ve mặt Doãn Thường Lăng, tình cảm bị kìm nén nhiều năm nay tuôn trào trong giây phút này.
Mọi khi bình dị như nước, dù là lúc tỏ tình, hắn chưa bao giờ bộc lộ toàn bộ cảm xúc của mình như thế.
Lần đầu tiên Doãn Thường Lăng đối diện thẳng với toàn bộ tình cảm của Bách Vụ Thanh dành cho mình, nồng nàn và sâu sắc vượt quá tưởng tượng của cậu, trải qua sự tích tụ lắng đọng thời gian dài tạo thành, nhất thời bao trùm cậu, khiến lòng cậu run lên, hơi ngạt thở.
Bách Vụ Thanh cụp mí mắt, che giấu cặp mắt vạch trần tình cảm của mình, rụt tay về, hai tay hắn đan vào nhau đặt giữa hai chân, giống như trẻ con biết sai.
“Lúc đó em không quen biết anh…”
“Vì trong mắt em chỉ có Đổng Hãn…” Nói đoạn, hắn liếc nhìn Doãn Thường Lăng đầy u buồn và uất ức, cậu chột dạ giần giật khoé môi.
Chuyện này cậu cũng không kiểm soát được mà.
“Lúc đó anh cứ nghĩ mãi, là tại anh không đủ đẹp trai, hay là anh học hành chưa đủ cố gắng? Anh ra sức học tập, đứng trên đỉnh tất cả mọi người, anh khát khao giành được sự chú ý của em, nhưng lúc đó em chỉ chú ý đến tên đội sổ Đổng Hãn, cơ bản là chẳng quan tâm đến bảng xếp hạng điểm số…”
“Việc làm anh tức giận nhất là Đổng Hãn lại không trân trọng em tốt như thế, ngày nào cũng lượn lờ trước mặt anh, anh toàn nhìn thấy vẻ mặt bị tổn thương của em, anh muốn người đứng bên cạnh em là anh xiết bao, em có biết anh muốn giết Đổng Hãn đến mức nào không? Nhưng anh không dám… anh sợ em buồn.”