Trong đầu Doãn Thường Lăng rối tinh rối mù, kỹ năng hôn của Bách Vụ Thanh giỏi quá đáng, dù cho người này là thiên tài, nhưng trên thế giới đâu có chuyện học một biết mười thế.
Lúc tách ra, hai người đều đỏ mặt thở dốc, Doãn Thường Lăng nghi ngờ nhìn hắn, “Kỹ năng hôn của anh giỏi lắm mà? Trước đây từng hẹn hò rồi à?”
Bách Vụ Thanh lắc đầu, “Không, chỉ có một mình em, có thể là anh không thầy tự giỏi chăng?”
“Trước giờ em vẫn luôn nghi ngờ.” Doãn Thường Lăng mím môi, phát hiện môi bị sưng, dái tai lại càng đỏ hơn, “Lúc đối mặt với một sự việc nào đó, anh hơi bị thành thạo quá mức.”
“Thế à?” Ánh mắt Bách Vụ Thanh hơi dao động.
“Bách Vụ Thanh, em muốn tin anh, em cũng muốn anh tin em.” Doãn Thường Lăng cầm cánh tay Bách Vụ Thanh, ánh mắt kiên định.
“Em…” Bách Vụ Thanh thở dài, đấu tranh một hồi, “Em phải đồng ý sẽ không cáu đã.”
“Ừm, em không cáu.” Trong lòng Doãn Thường Lăng đã đoán được đại khái.
Bách Vụ Thanh ngồi thẳng người, hỏi: “Em đã bao giờ nghe nói đến sống lại chưa?”