“Tiên sư cha! Tại! Sao! A a!!” Doãn Thường Lăng vươn tay vò mặt Bách Vụ Thanh như điên.
Ngoại trừ bài Ngữ Văn chưa biết điểm, Bách Vụ Thanh hơn cậu những năm điểm, tại sao?! Vất vả mấy ngày nay sắp xơ cả gan rồi!
Doãn Thường Lăng rất muốn chạy ra cửa sổ hét lên, “Tại sao?! Hào quang nhân vật chính mạnh thế à!!”
“Tức quá… em tức quá!! Tổ sư!” Doãn Thường Lăng vò như điên, Bách Vụ Thanh cười híp mắt nhìn cậu, ánh mắt cứ như ủ rượu, nhìn một lần chỉ ước gì được say trong đó.
Doãn Thường Lăng khựng mất nửa giây, hôn hắn như trả thù, hai cánh môi không thể nói là dày nhưng cũng coi như căng mọng cứ thế đè lên, người vốn đang thong dong bỗng trợn to mắt, toàn bộ sự thản nhiên đến giờ hoá thành hư vô, tay hắn vòng quanh eo đối phương, toàn thân run rẩy trong vui sướng.