Bách Vụ Thanh mang ghế đến, ngồi cạnh Doãn Thường Lăng, sau đó gác đầu lên bàn, hắn thở dài, cứ như một con cá chết.
“Sao thế?”
Bách Vụ Thanh không nhúc nhích, ngước mắt lên, ra sức trừng mắt với Doãn Thường Lăng, cứ như oán phụ chốn khuê phòng, hắn liếc nhìn bằng ánh mắt phức tạp rồi thở dài.
Doãn Thường Lăng dừng việc đang làm, bắt chước động tác của Bách Vụ Thanh, cậu nằm bò ra bàn, một tay chọc má đối phương, “Sao thế? Cứ như vợ chết vậy.”
“Xuỳ!” Bách Vụ Thanh nhảy bật dậy, vỗ miệng Doãn Thường Lăng, “Mau xuỳ xuỳ xuỳ đi!”
“Hả?”
“Mau lên!”
“Ồ, xuỳ, được chưa? Anh muốn làm gì?” Doãn Thường Lăng bất lực.
Bách Vụ Thanh sắc mặt kỳ quái ôm chầm lấy Doãn Thường Lăng, cơ thể vô thức run rẩy, giờ cậu mới nhận ra có điều bất thường, giơ tay vuốt ve lưng đối phương, an ủi: “Anh sao thế?”
“Sau này đừng nhắc đến chuyện chết nữa…” Bách Vụ Thanh hít thật sâu mùi hương trên người Doãn Thường Lăng, cảm nhận người trong lòng mình vẫn còn sống, chỗ trống trong lòng lại được lấp đầy.
“Em chỉ đùa thôi mà? Vả lại, em có phải vợ anh đâu…” Doãn Thường Lăng đẩy Bách Vụ Thanh ra, gãi má.
Bách Vụ Thanh tỏ ra rất nghiêm nghị, “Em không phải vợ anh thì ai?”
Doãn Thường Lăng lại véo tai, “So đáp án đi, lần này chắc chắn em sẽ vượt qua anh.”