“Đợi… khụ khụ khụ! Đợi đã…” Giả Dị Gia đi được nửa đường, kéo Vương Đông Kỳ lại, cậu ta chỉ vào cửa sổ, Vương Đông Kỳ vội vàng mở cửa sổ ra.
“Phù… khụ khụ, không khí trong phòng học nóng quá, em không chịu được lâu, hít thêm không khí lạnh là được.” Giả Dị Gia ho thêm vài tiếng, giờ mới từ từ dừng lại, hơi nóng còn dư trên mặt giảm dần.
“Đến phòng y tế.” Vương Đông Kỳ kéo cậu ta, nói.
“Em không sao, nghỉ ngơi tí là được.” Giả Dị Gia lắc đầu, cậu ta không muốn ở lại nơi toàn mùi cồn đó.
Tay Vương Đông Kỳ siết mạnh, rồi bưng mặt Giả Dị Gia bằng hai tay, cúi đầu hôn cậu.
“Đệt! Anh điên à?!” Giả Dị Gia đẩy phắt cậu ta ra, sau đó bưng mặt đối phương bắt đầu lau miệng cậu ta, “Em bị ốm, anh không sợ lây à??”
“Đi! Đến phòng y tế, anh đi cùng em.” Vương Đông Kỳ lại nắm tay Giả Dị Gia.
Giả Dị Gia nhìn cậu ta, hơi sốc, nỗi bất an trong lòng biến mất.