Doãn Thường Lăng xoa cánh tay mình, lắc đầu, “Ngoài kia lạnh, trong này ấm.”
Toàn bộ bệnh viện số 2 đều có hệ thống sưởi, dù là nhà vệ sinh thường xuyên thoáng gió thì cũng ấm áp, Doãn Thường Lăng không được tin tưởng ngượng ngùng nhìn xung quanh, mắt bừng sáng, chỉ ra cửa sổ gào lên: “Tuyết rơi rồi! Tuyết đầu mùa!!”
Mọi người khác ngoái đầu nhìn, đúng là tuyết rơi thật, thưa thớt lác đác cực kỳ tự do, bé tí xíu, một lát sau bắt đầu rơi thành cụm, dày đặc hơn hẳn, rơi thẳng xuống tựa lông ngỗng.
“Tôi nghe nói ngắm tuyết đầu mùa cùng người mình thích, sau này sẽ ở bên nhau mãi mãi.” Giả Dị Gia gãi mũi, tiện thể nắm tay Vương Đông Kỳ.
Doãn Thường Lăng nhoài người trên bậu cửa sổ, lặng lẽ ngắm nhìn ngoài trời dần dần dày đặc sắc trắng, Bách Vụ Thanh lại gần cậu, đặt tay mình lên bàn tay đang ấn trên kính của Doãn Thường Lăng, “Không lạnh à?”
“Hơi.”
Bách Vụ Thanh cầm tay Doãn Thường Lăng nhét vào lòng mình, “Giờ thì sao?”
“… Da anh mịn thật đấy.”